Sáng hôm sau, Phương Vô Tửu, Văn Cửu Thành và Bùi Thiên Nghi lại lần nữa xuất phát lên đường rời khỏi Thịnh Kinh.
Cùng đi với bọn họ còn có Ngọc Lân Vệ do Thượng Khuê chỉ huy.
Trước khi đi, Phương Vô Tửu còn cố ý cho người đem một thứ đưa vào hoàng cung.
hai tay Thường công công cầm bình sứ nhỏ đựng đan dược, cung kính nói.
“Phương thái y nói đây là đan dược làm từ hải sinh hoa chế tạo thành, có thể chữa khỏi nội thương của nương nương, xin ngài mau chóng dùng nó.”
Tiêu Hề Hề đưa tay tiếp nhận bình sứ nhỏ, từ trong đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng sữa.
Dược hoàn to bằng ngón tay út, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Tiêu Hề Hề không chút do dự đem dược hoàn bỏ vào trong miệng, sau khi nhai nó cũng không hề đắng, thậm chí còn có một chút ngọt.
Trước đó đại sư huynh chế thuốc cho nàng, mỗi lần đều sẽ cố ý làm cho thuốc rất đắng, dùng cái này cảnh cáo nàng phải chiếu cố tốt cho mình, đừng để mình lại bị bệnh bị thương.
Thế nhưng lần này, thuốc đại sư huynh cho nàng lại không đắng chút nào.
Đây là một loại ủng hộ thầm lặng.
Giống như là đang nói cho nàng biết, mặc kệ nàng gặp phải bao nhiêu khó khăn đều không cần sợ, nàng còn có bọn hắn.
Dù là tương lai nàng không còn nơi nào để đi , nàng cũng còn có thể cùng bọn hắn quay trở về huyền môn.
Trái tim của Tiêu Hề Hề vừa chua chát vừa ấm áp.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ dược lực đang tan dần trong cơ thể.
Các huyệt đạo vốn bị phong tỏa lần lượt được mở ra, dần dần trở nên thông suốt, nội thương cũng nhanh chóng lành lại.
Một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp người khiến nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nàng thử vận dụng nội lực, phát hiện nội lực đã khôi phục trở lại.
Nàng dùng nội lực đẩy tụ huyết còn lại từ nội thương ra ngoài từng chút một.
Đột nhiên, nàng há miệng phun ra một ngụm máu đen!
Bảo Cầm cùng Thường công công thấy thế sợ hết hồn, đang muốn cho người đi gọi thái y, liền bị Tiêu Hề Hề gọi lại.
“Ta không sao, không cần gọi thái y.”
Tiêu Hề Hề cầm lấy khăn lụa, lau vết máu còn sót lại trên miệng, giọng điệu thoải mái.
“Ta vừa rồi chỉ là đem tụ huyết đọng lại ở trong người phun ra, bây giờ nội thương trong thân thể ta đã gần như khỏi hẳn .”
Không chỉ có như thế, liền cả cổ độc sử dụng hóa thân cổ lưu lại cũng bị tiện thể bị đẩy ra ngoài.
Bây giờ thân thể của nàng cơ bản đã khôi phục khỏe mạnh, võ công tăng chứ không giảm, nội lực so với trước cũng có chút tiến bộ, trở nên càng thêm hùng hậu vững chắc.
Bảo Cầm cùng Thường công công thấy sắc mặt của nàng thực sự đã cải thiện rất nhiều, lúc này mới yên lòng lại.
Tiêu Hề Hề cảm giác cả người đều trở nên rất nhẹ nhàng.
Dường như những thứ vướng mắc trong lòng đã biến mất, thậm chí hơi thở cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn trước.
Nàng bổ nhào vào trên thư án, bắt đầu vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Nàng hôm nay làm việc chăm chỉ hơn.
Nàng còn có việc khác phải làm, không thể bởi vì... chút tấu chương này chậm trễ quá nhiều thời gian.
Bởi vì nội thương đã khỏi hẳn, cổ độc cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ thể chất của nàng không còn yếu ớt như trước, phê duyệt xong tấu chương tinh thần của nàng vẫn rất tốt, không có chút nào cảm thấy mệt mỏi.
Tiêu Hề Hề đi nhìn nhìn Lạc Thanh Hàn.
Hắn còn đang hôn mê, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Càng hỏng bét chính là, Tiêu Hề Hề có thể nhìn thấy rõ ràng luồng khí đen xuất hiện xung quanh cơ thể của Lạc Thanh Hàn.
Đó là đại biểu cho tử vong cùng vận rủi.
Xem ra đổi mệnh chi thuật đã tiến triển đến bước cuối cùng, vận khí trong cơ thể Lạc Thanh Hàn không ngừng bị hút đi, tiếp tục như vậy, hắn rất có thể sẽ chết!
Trái tim của Tiêu Hề Hề thắt lại.
Nàng không còn dám chậm trễ thời gian, chuẩn bị đi gặp Úc Cửu một lát.
Lúc xoay người, nàng liếc thấy Thường công công đang đứng bên cạnh, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Nàng bất thình lình hỏi một câu.
“Ngươi tiến cung thời gian bao lâu rồi?”
Thường công công hiển nhiên là không nghĩ tới Quý phi lại đột nhiên hỏi chuyện này, sửng sốt một chút mới nói.
“Hồi bẩm nương nương, nô tài tiến cung lúc năm tuổi, đến nay đã gần hai mươi năm."
Tiêu Hề Hề: “hai mươi năm nha, khi đó thịnh Vĩnh Đế hẳn là kế vị không bao lâu nha?”
Thường công công gật đầu: “Đúng vậy, đó là năm thứ hai sau khi thịnh Vĩnh Đế kế vị.”
Bởi vì thịnh Trường đế lúc tại vị đã làm nhiều chuyện hồ đồ, làm hại hậu cung chết không ít người, Sau khi Thịnh Vĩnh Đế kế vị, lại bởi vì xử lí thù cũ ngày xưa gϊếŧ không ít người, trực tiếp dẫn đến trong hậu cung nhân số giảm mạnh, người phục vụ không đủ dùng .
Thế là năm thứ hai Thịnh Vĩnh Đế kế vị , trong cung chọn mua số lượng lớn Cung Nữ Thái giám, Thường công công chính là vào năm ấy bị phụ mẫu bán vào trong cung, trở thành một tiểu thái giám bình thường trong cung.
Sau đó, trải qua nhiều lần thay đổi, hắn được chỉ định phục vụ bên cạnh Lạc Thanh Hàn, phục vụ cho đến tận ngày nay.
Mà hắn cũng từ một Tiểu Thái giám bình thường tầng dưới chót , đã biến thành thái giám Đại tổng quản trong cung.
Tiêu Hề Hề bẻ ngón tay tính toán thời gian: "Khi đó, hoàng đế chỉ mới một tuổi."
Thường công công: “đúng vậy, thời điểm đó hoàng đế vẫn là tam hoàng tử.”
Tiêu Hề Hề: "Khi ngươi được chuyển đến bên cạnh tam hoàng tử, có nhìn thấy được qua người kỳ quái nào không?"
Thời gian quá dài, Thường công công suy nghĩ một chút mới nói.
“Không có.”
Thời điểm đó Thẩm gia còn rất tốt, Thẩm Chiêu Nghi cũng không có bởi vì cừu hận mà trở nên điên dại.
Nàng Cũng như bao người mẹ khác, dành trọn tình yêu thương cho nhi tử của mình.
người phục vụ bên cạnh Tam hoàng tử, tất cả đều là Thẩm Chiêu Nghi chú tâm chọn lựa ra, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kỳ người lạ nào.
Tiêu Hề Hề lại hỏi: “vậy ngươi biết tóc máu của tam hoàng tử sau khi được cắt đi, là bị ném đi hay là được người thu lại?”
Thường công công lần này rất nhanh liền đưa ra đáp án.
“Thẩm Chiêu Nghi dựa theo tập tục dân gian, lúc tam hoàng tử đầy tháng cắt tóc cho hắn, đồng thời đem tóc của hắn chia làm hai phần, Thẩm Chiêu Nghi tự mình lưu lại một phần, còn một phần được đưa đến chỗ thịnh Vĩnh Đế.”
Thịnh Vĩnh Đế là phụ thân Lạc Thanh Hàn, đem tóc máu của con trai cho phụ thân lưu lại một phần, đây là chuyện rất bình thường.
Đây hết thảy đều hợp tình lý, nhìn cũng không có cái gì không đúng.
Tiêu Hề Hề: “Thẩm Chiêu Nghi lưu lại một phần tóc máu kia vẫn còn chứ?”
Thường công công lắc đầu: “không còn nữa, bởi vì Thẩm Chiêu Nghi là ốm chết , thái y nói bệnh của nàng có thể sẽ truyền nhiễm, cho nên không thể chôn cất bình thường, cho nên chúng ta đành phải hỏa thiêu thi thể của nàng , tính cả đồ vật khi nàng còn sống đã dùng qua cũng đều bị đốt không còn, trong đó cũng bao gồm cả phần tóc máu kia của tam hoàng tử.”
Thẩm Chiêu Nghi rốt cuộc là chết như thế nào, trong lòng mọi người đều biết.
Thái y nói như vậy, bất quá là che đậy chuyện này, miễn cho mọi người sắc mặt không tốt.
Nếu phần tóc máu trong tay Thẩm Chiêu Nghi đã bị đốt đi, như vậy tóc máu xuất hiện ở bên trong tà vật, rất có thể đã bị đánh cắp từ trong tay thịnh Vĩnh Đế .
Tiêu Hề Hề hỏi tiếp: “ phần tóc máu trong tay thịnh Vĩnh Đế để ở nơi nào?”
Thường công công: “nô tài không có hầu hạ bên cạnh Thịnh Vĩnh Đế, những chuyện này nô tài cũng không biết."
Hắn dừng một chút lại nói tiếp.
“nếu Nương nương muốn biết những chuyện này, ngài cũng có thể hỏi Cam Phúc một chút, hắn hầu hạ bên cạnh Thịnh Vĩnh Đế rất nhiều năm, phàm là những chuyện liên quan đến thịnh Vĩnh Đế, hắn cơ bản đều biết.”
sau khi Thịnh Vĩnh Đế qua đời, Cam Phúc được thái hoàng thái hậu tiếp quản.
Bây giờ thái hoàng thái hậu bị giam lỏng ở bên trong Thái Miếu, những người hầu hạ bà cũng đã bị điều đi nơi khác.
Tiêu Hề Hề nhớ rằng Cam Phúc là bị đuổi đến trông coi Hoàng Lăng .
“Ngươi cho người đưa một lời nhắn đi Hoàng Lăng, mang Cam Phúc vào trong cung tới, bản cung có việc muốn hỏi hắn một chút.”