Thanh niên mặt baby cười có chút vui vẻ: “ta biết sở dĩ Thiếu phu nhân nói như vậy, nhất định là không muốn chúng ta dùng ngài đi uy hiếp thiếu gia, xem ra không chỉ là thiếu gia đối với ngài tình thâm nghĩa trọng, ngài đối với thiếu gia cũng là tình sâu vô cùng nha!”
Tiêu Hề Hề đưa cánh tay run rẩy ra: "sự thật không phải như ngươi nghĩ!"
Nhưng mà vô luận nàng giải thích thế nào, Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con cũng đã nhận định nàng và Úc Cửu là yêu nhau sâu đậm.
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con phân phó thuộc hạ nói.
"Đi mời thiếu gia lại đây."
“Vâng.”
Rất nhanh Úc Cửu đã được đưa đến.
Hắn không quan tâm đến những người khác, anh lập tức nhìn về phía Tiêu Hề Hề, thấy nàng bình an vô sự, lúc này mới yên lòng lại.
May mắn nữ nhân này không có việc gì, nếu không thì không có ai giúp hắn tìm cha mình.
Hình ảnh phản ứng này của Úc Cửu lọt vào mắt của thanh niên có khuôn mặt non nớt, khiến hắn càng khẳng định tình cảm sâu đậm giữa Úc Cửu và Tiêu Hề Hề.
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con cung kính hành lễ với Úc Cửu.
Tư thế hành lễ của hắn rất kỳ lạ, không phải là kiểu cúi đầu hay chắp tay thông thường của Đại Thịnh, mà là đặt tay phải lên ngực trái, khom người cúi chào.
“Thuộc hạ bái kiến thiếu gia.”
Úc Cửu trên dưới dò xét hắn, trong mắt không thèm che giấu đề phòng cùng hoài nghi: “các ngươi là ai? Tại sao vẫn luôn theo dõi chúng ta?"
Hôm nay thời điểm rời khỏi úc trạch, hắn đã phát giác được có người âm thầm theo dõi mình, nhưng đối phương trốn quá nhanh, hắn không có chứng cứ xác thực, chỉ cho rằng trực giác của mình sai rồi.
Thẳng đến vừa rồi ở trên đường, hắn lại có loại cảm giác bị theo dõi.
Hắn nhanh chóng quay lại, lần này cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bóng dáng của kẻ theo dõi.
Liền lập tức đuổi theo.
Nhưng đối phương chạy thực sự quá nhanh.
Úc Cửu tăng tốc độ lên cực hạn, đuổi theo mấy con phố mới đuổi kịp.
Kết quả hắn còn chưa kịp ra tay, đối phương đã chủ động lộ mặt nói cho hắn biết.
“Phu nhân của ngươi ở trong tay chúng ta, nếu không muốn nàng bị thương thì ngoan ngoãn đi theo ta."
Tiêu Hề Hề đối với Úc Cửu mà nói còn có giá trị lợi dụng rất lớn, hắn không muốn để cho nàng cứ như vậy bị người khác cướp đi, lại thêm hắn rất muốn biết thân phận và ý đồ của đám người kia, liền phối hợp đi theo người kia.
Thế là hắn liền bị dẫn tới nhà trọ này.
Mặc dù bây giờ hắn trông có vẻ thoải mái ung dung, nhưng thần kinh đã căng thẳng vô cùng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con phảng phất không nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Úc Cửu, cười híp mắt nói.
“Chúng ta là phụng lệnh lãng tướng quân, đến đây mang thiếu gia trở về Tây Vực."
Úc Cửu vừa nghe đến hai chữ "Tây Vực" liền hiểu ra tất cả.
"Các ngươi là người xây mộ cho mẹ ta cùng ông ngoại và bà ngoại? Các ngươi cũng tu bổ xây dựng lại Úc Gia sao? Mấy năm nay các ngươi trốn ở Lăng Đài quận, chính là chờ ta trở về sao?"
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con gật đầu đáp: “đúng vậy.”
Úc Cửu: “hắn phái các ngươi tới, vậy hắn ở đâu? hắn vì cái gì không tới?”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con: “tướng quân sự vụ bận rộn, không rảnh tới đây, chỉ có thể để chúng ta làm thay.”
Úc Cửu câu môi cười lạnh: “nếu hắn bận rộn như vậy, vậy thì chuyên tâm lo chuyện của hắn đi, chuyện của Úc Gia ta sẽ quản lý, không cần hắn nhúng tay."
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con thấy thế, biết trong lòng của hắn là có cục u, liền kiên nhẫn kể lại những gì đã xảy ra năm đó.
“Trước kia lãng tướng quân kẻ xấu làm hại, buộc phải chạy đến Đại Thịnh.
Khi đó hắn bản thân bị trọng thương, thiếu chút nữa thì chết, là Úc Gia hảo tâm cứu hắn, còn đem nữ nhi của mình gả cho hắn, để hắn có thể có một chỗ an toàn nương thân.
trong lòng Tướng quân vô cùng cảm kích, sau khi hắn trở lại Tây Vực giải quyết xong chuyện trong tay, liền lập tức phái người đến Đại Thịnh, muốn đem Úc tiểu thư cùng cha mẹ nàng đến Tây Vực sinh sống.
Nhưng không ngờ lại chậm một bước.
Úc Gia đã bị người hại chết.
Tướng quân biết được chuyện này vô cùng đau lòng, ra lệnh cho chúng ta điều tra kỹ lưỡng sự việc , báo thù rửa hận cho Úc Gia.
Đồng thời còn để chúng ta thay hình đổi diện mạo trốn ở Lăng Đài Quận, hi vọng có thể tìm được tung tích của thiếu gia.”
Úc Cửu cười như không cười hỏi: “vậy các ngươi tra rõ ràng chân tướng chưa?”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con: “chúng ta đã điều tra rõ, Úc Gia là bị tiểu công tử nhà Huyện thái gia hại chết, chúng ta cũng đã khiến gia đình huyện gia phải trả giá.”
Tiêu Hề Hề giật mình: “chẳng lẽ sơn phỉ gϊếŧ chết cả nhà Huyện thái gia kỳ thực là các ngươi giả trang?”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con thản nhiên thừa nhận: “không sai.”
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, đám người này cùng Úc Cửu tác phong thật đúng là giống hệt nhau, gϊếŧ một người chưa hết giận, cần phải gϊếŧ cả nhà mới bỏ qua.
Bất quá nói đi thì phải nói lại.
một nhóm người tới từ Tây Vực ẩn nấp trong lãnh thổ Đại Thịnh, nhưng triều đình lại không hề phát hiện ra.
Điều này chẳng khác nào châm kim vào tim người khác, nhưng người bị kim châm lại không hề hay biết , cho rằng không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ kĩ lại kỳ thực rất đáng sợ .
Tiêu Hề Hề âm thầm hạ quyết định, chờ sau này nhìn thấy Lạc Thanh Hàn, nhất định phải đem việc này nói cho hắn biết, để hắn cẩn thận hơn.
Úc Cửu mỉa mai nói: “Trước khi các ngươi gϊếŧ chết cả nhà Huyện thái gia, chẳng lẽ không có nghĩ tới ở trước mặt hỏi tiểu công tử nhà Huyện thái gia một chút, hỏi hắn vì sao buổi tối ngày hôm đó bỗng nhiên nghĩ tới việc đến Úc Gia sao?”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con run lên: “hắn ngày đó không phải uống say sao? Con ma men đầu óc cũng không thanh tỉnh, ai có thể biết hắn suy nghĩ cái gì."
Úc Cửu âm dương quái khí nói: “đúng vậy nha, hắn đã say đến đầu óc không thanh tỉnh , còn có thể chính xác không chút sai sót tìm tới chỗ của mẹ ta, đây thật sự là say đến mức vừa tỉnh vừa mê rồi!"
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con bị thẩm vấn.
Hắn hậu tri hậu giác mà phản ứng lại: "Thiếu gia, ý của ngươi là, ba người Úc Gia bị gϊếŧ kỳ thật còn có một nội tình khác?"
Úc Cửu lạnh lùng nói: “Có nội tình hay không, không liên quan gì đến ngươi, đây là chuyện riêng của Úc Gia chúng ta, xin ngươi đừng tùy tiện nhúng tay vào.”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con nhíu mày: “Ta đã cùng ngươi giải thích rõ ràng rồi, ngài làm sao vẫn không thể hiểu cho tướng quân vậy?”
Úc Cửu hỏi lại: "Ngươi muốn ta hiểu hắn như thế nào? hiểu hắn ruồng bỏ vợ con? Hay là hiểu hắn máu lạnh bạc tình vong ân phụ nghĩa?"
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con nhíu mày, có vẻ hơi phẫn nộ.
“Xin ngài không nên nói lãng tướng quân như vậy!
Hắn không chỉ là cha của ngài, đồng thời cũng là anh hùng của Tây Vực chúng ta!
Trước đây nếu không phải là hắn kịp thời trở về, bình định nội loạn Tây Vực, chúng ta cho tới bây giờ vẫn còn đang sống trong đau thương do chiến tranh gây ra, chính là hắn đã cứu vớt tất cả chúng ta!”
Úc Cửu cười lạnh.
“Đúng vậy nha, hắn giải cứu các ngươi, hắn là anh hùng của các ngươi.
Nhưng ở chỗ ta này, hắn mãi mãi cũng là kẻ phụ bạc bỏ rơi vợ con.
nếu hắn trước đây đã đưa ra lựa chọn, liền thỉnh hắn tiếp tục kiên trì, nở mày nở mặt mà làm đại anh hùng, mãi mãi cũng không nên trở lại!”
Người trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con không hiểu nổi trước quyết định của hắn.
Đối với mọi người ở Tây Vực mà nói, được làm nhi tử của Lãng tướng quân, đó là vinh hạnh biết bao?
Vì cái gì còn có người, cự tuyệt thừa nhận mình có một phụ thân đại anh hùng?
Úc Cửu không có tâm trạng để giải thích nguyên do với họ.