Bình thường Tiêu Hề Hề lúc nào cũng ngủ tới khi mặt trời cao ba sào mới dậy, hôm nay còn chưa tới lúc nàng đã tỉnh.
Lạc Thanh Hàn cũng vừa dậy, đang thay quần áo, nhìn thấy nàng từ trong chăn leo ra, hỏi "Nàng là đói rồi? Hay muốn đi nhà xí?"
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn.
"Ta gặp ác mộng."
Lạc Thanh Hàn trấn an "Ác mộng nghĩa là ngược lại."
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không phải, ta bình thường đều sẽ không gặp ác mộng, một khi gặp ác mộng, là có chuyện không tốt phát sinh."
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.
Nếu như người khác nói lời này, Lạc Thanh Hàn sẽ không để ở trong lòng, nhưng Tiêu Hề Hề cùng người khác không giống nhau.
Nếu như nàng nói có chuyện bất hảo sẽ phát sinh, thật sự sẽ có chuyện không tốt muốn phát sinh.
Lạc Thanh Hàn vẫy tay ra hiệu cho đám người lui.
Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi.
"Là ác mộng như thế nào?"
Tiêu Hề Hề cố gắng nghĩ lại, lại chỉ có thể nhớ một vài hình ảnh vặn vẹo.
Chuyện trong mộng nàng đều không nhớ gì cả.
Duy nhất làm cho nàng nhớ, cũng chỉ có lúc Thái tử đau đớn rơi lệ.
Nàng thấy Thái tử có rất nhiều vẻ mặt, chỉ là chưa thấy qua hắn đau đớn đến chảy nước mắt .
Nhưng nàng vừa rồi ở trong mộng thấy được.
Rốt cuộc là tình huống tồi tệ như nào, khiến người giỏi ẩn nhẫn như Thái tử khổ sở đến rơi lệ?
Tiêu Hề Hề cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm xúc cũng biến thành suy sụp.
Nàng cúi đầu siết tay áo mình, nhỏ giọng nói "Ta không nhớ, dù sao thì cũng là ác mộng không tốt lắm."
Lạc Thanh Hàn phát giác được tâm tình của nàng không tốt lắm, đưa tay sờ sờ đầu của nàng.
"Đừng lo lắng, chỉ cần nàng an tâm ở trong Thanh Ca điện, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng có thể phái người đến báo cho ta. Sau khi hạ triều, ta sẽ quay lại Thanh Ca điện, hôm nay ta sẽ ở cạnh nàng, không đi đâu hết."
Tiêu Hề Hề không nói chuyện, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Lạc Thanh Hàn thường thấy nàng không tim không phổi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng lộ ra khó chịu không vui như vậy, không khỏi đau lòng.
"Nếu không thì ta cho người đi xin phép phụ hoàng? nói ta hôm nay cơ thể không thoải mái, cần lưu lại đông cung tĩnh dưỡng, chỉ là tiểu thượng triều, không đi một lần cũng không ảnh hưởng gì."
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không cần."
Nếu nàng dự cảm được có chuyện xui xẻo phát sinh, nhất định sẽ có việc phát sinh.
Nếu như Thái tử hôm nay không ra khỏi cửa, còn có ngày mai, ngày kia.
Hắn chắc chắn không có khả năng vì tránh né tai hoạ, cả một đời cũng không ra ngoài?
Tránh né là vô dụng.
Muốn giải quyết nguy hiểm, phải tìm được gốc rễ nguy hiểm, đúng bệnh hốt thuốc.
Lạc Thanh Hàn lo âu nhìn nàng.
"Ta không yên tâm về nàng, lỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không phải, người gặp nguy hiểm không phải ta, mà là người."
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn thấy nhẹ nhõm.
Hắn tưởng rằng là Tiêu Hề Hề sẽ gặp phải chuyện không tốt, trong lòng lo nghĩ.
Nếu là chính hắn, vậy cũng không có gì.
Hắn đã không còn là Thái tử trước kia thế đơn lực bạc đáng thương, bây giờ cánh của hắn dần dần phong, có năng lực tự bảo vệ mình.
Nếu như thật sự gặp phải phiền toái gì, hắn cũng sẽ giải quyết được, sẽ không có vấn đề lớn gì.
Lạc Thanh Hàn trấn an nói "Không cần lo, ta có thể tự bảo vệ mình."
Thường công công đứng ngoài cửa nhắc nhở "Đã đến giờ rồi, Điện hạ, chúng ta nên đi thôi."
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, cúi người hôn lên trán Tiêu Hề Hề.
"Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về."
Tiêu Hề Hề ngồi ở trên giường, đưa mắt nhìn hắn ra ngoài.
Khi hắn ra cửa, nàng nhịn không được hô một tiếng.
"Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt cất giấu ôn nhu chính hắn cũng chưa từng nhận ra.
"Còn chuyện gì sao?"
Tiêu Hề Hề nhảy xuống trên mặt đất, chân trần chạy tới, ôm chặt lấy hắn.
"Hôm nay người về sớm một chút được không?"
Bình thường Lạc Thanh Hàn ra ngoài, nàng lúc nào cũng núp ở trong chăn ngủ ngon, chưa từng thấy nàng lộ ra chút ỷ lại nhỏ nào.
Lạc Thanh Hàn trong lòng có chút hưởng thụ, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng.
"Ân, hạ triều ta lập tức trở về bồi ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở bên trong Thanh Ca Điện, chỗ nào cũng không cần đi."
Tiêu Hề Hề gật đầu đáp vâng.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu mắt nhìn nàng đi chân trần, đưa tay ôm ngang nàng lên, lại thả lại trên giường.
"Hiện giờ vẫn còn sớm, nàng có thể ngủ thêm một lát, ta phải đi rồi."
Tiêu Hề Hề trơ mắt nhìn hắn ra khỏi phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, bóng lưng Thái tử bị triệt để ngăn cách, không nhìn thấy.
Trong lòng Tiêu Hề Hề cảm giác xấu ngày càng mãnh liệt.