"Ai da, ngài xem xem đầu óc ta này, thiếu chút nữa quên chuyện của ngài rồi," Thường công công dùng phất trần gõ vào trán, cười làm lành nói, "Thái Tử điện hạ còn bận, tạm thời không rảnh gặp ngài, người bảo ngài đi về trước, việc để ngày khác bàn sau."
"Nhưng phu nhân cùng nữ nhi của ta còn đang chờ ta, cầu xin ngài, nói giúp ta với Thái Tử điện hạ đi."
Tiêu Lăng Phong chắp tay thi lễ, trên mặt tràn đầy sự van nài.
Có thể thấy, ông đối với thê nữ nhà mình vô cùng yêu quý, không muốn để họ chịu nửa điểm khốn khổ.
Thường công công thực khó xử: "Chuyện này không ổn lắm đâu..."
Tiêu Lăng Phong tâm như lửa đốt, trực tiếp quỳ xuống: "Cầu xin ngươi, chỉ cần Thái Tử điện hạ có thể cứu phu nhân cùng nữ nhi của ta, bảo ta làm cái gì đều có thể!"
Thường công công chạy nhanh tới nâng ông dậy, do dự một lúc mới nói: "Ngài chờ một chút, ta vào giúp ngài khẩn cầu."
Tiêu Lăng Phong biểu lộ vẻ ngàn ân vạn tạ.
Thường công công xoay người đi vào.
Không bao lâu hắn liền đi ra, hành lễ trước Tiêu lương đệ.
"Thái Tử điện hạ bảo người vào."
Tiêu Hề Hề cầm theo hộp đồ ăn, mang theo Bảo Cầm đi vào.
Tiêu Lăng Phong rất muốn theo sau, nhưng Thường công công không lên tiếng, ông không dám di chuyển, chỉ có thể mắt trông mong hỏi.
"Thái Tử điện hạ nói như thế nào?"
Thường công công cười tủm tỉm nói: "Ngài vận khí không tồi, Thái Tử điện hạ đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, Tiêu lương đệ lại vừa lúc đưa canh tới, Thái Tử điện hạ coi Tiêu lương đệ như tri kỷ, phá lệ giúp ngài một phen, ngài theo ta, ta đưa ngài đi Thái Y Viện."
Tiêu Lăng Phong kinh hỉ không thôi, lập tức hướng về thư phòng quỳ xuống dập đầu.
"Đa tạ Thái Tử điện hạ cứu mạng!"
Thường công công đứng ở bên cạnh nhìn, cười cảm khái: "Ngài không những phải cảm tạ Thái Tử điện hạ, mà còn là Tiêu lương đệ nữa, nếu không phải nàng ấy, ngài cũng không có được ân điển này đâu. Tiêu tướng quân, ngài thật sự sinh được một khuê nữ tốt đó!"
Từ khi Tiêu Hề Hề bị đưa đi, ông với Tiết thị coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này.
Lúc biết được phu nhân cùng tiểu nữ nhi bất hạnh rơi xuống nước, thậm chí ông còn nghĩ do hai người gặp Tiêu Hề Hề nên mới dính phải vận đen rơi xuống nước.
Hôm trước gặp Tiêu Hề Hề, chiều hôm qua liền rơi xuống nước, đây cũng thật trùng hợp.
Lúc này nghe Thường công công nói vậy, Tiêu Lăng Phong trong lòng vô cùng phức tạp.
Thường công công vung phất trần: "Chúng ta đi thôi."
Hai người một trước một sau hướng tới Thái Y Viện.
Khi Tiêu Hề Hề đi vào thư phòng, nhìn thấy Thái Tử đang cùng mọi người thương nghị.
Tiêu Hề Hề không dám quấy rầy bọn họ đàm luận chính sự, yên lặng mà tìm một góc ngồi đợi.
Thái phó nghiêm túc nói: "Nạn hạn hán ở phương nam xảy ra liên tục hai, ba tháng qua, còn tiếp tục như vậy, vụ thu năm nay sẽ không thu hoạch được, thần kiến nghị Thái Tử thượng tấu Hoàng Thượng, giảm thuế má cho bá tánh phương nam."
Thái bảo lại nói: "Năm trước phương nam xuất hiện nạn hồng thuỷ, triều đình không chỉ giảm nhiều thuế má, còn xuất tiền viện trợ dân chạy nạn. Tiền chi ra như nước, Hộ Bộ vô cùng đau đầu, năm nay nếu là lại miễn thuế bốn quận phương nam, chỉ sợ đám người Hộ Bộ sẽ nhào lên cùng chúng ta liều mạng."
Thái phó nhíu mày: "Đây cũng là không có biện pháp nào khác, nếu không giảm thuế má, bức cho dân không còn lối thoát, đến lúc đó các bá tánh đối với triều đình tâm sinh oán hận, rất có thể sẽ dẫn đến bạo loạn, loại chuyện này trước kia không phải là chưa từng xảy ra."
Thiếu bảo thở dài: "Nhưng quốc khố quả thật không còn tiền, Hoàng thượng năm nay còn dự định đi nam tuần, đến lúc đó lại phải tốn một đống bạc, Hộ Bộ muốn lấy lòng Hoàng Thượng, khẳng định sẽ không đồng ý giảm miễn thuế má."
Đối với rất nhiều đại thần trong triều mà nói, các bá tánh chết đằng xa không quan trọng bằng sự cao hứng của hoàng đế.
Mọi người tới lúc này không nhịn được mà thở dài, có vẻ thực sự bất đắc dĩ.
Lạc Thanh Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng: "Hôm nay tới đây thôi, các ngươi trở về nghĩ lại đối sách, nếu có ý tưởng gì, lúc nào cũng có thể tiến cung nói với ta."