Tần Trọng dựa vào khí phách nhất thời, miễn cưỡng cùng Tiêu Hề Hề đánh ngang tay.
Còn những hộ vệ khác, căn bản không tìm được cơ hội xuất thủ, bởi vì Tần Trọng cùng Tiêu Hề Hề chiêu số đều quá nhanh, hai người nhích tới nhích lui, bọn hộ vệ sợ thất thủ làm bị thương Tần Trọng.
Bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình.
Lại thêm trên thân Tiêu Hề Hề có sức mạnh thần kỳ, bọn hộ vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này, Phương Vô Tửu xách theo kiếm gia nhập vào chiến cuộc.
Hắn một kiếm đâm về sau lưng của Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề không quay đầu lại.
Nàng hiện tại toàn tâm toàn ý đối phó Tần Trọng, căn bản không có tâm tư quay đầu.
Kiếm Phương Vô Tửu lại lần nữa bị lực lượng vô hình phá giải.
Hắn hỏi "Trên người ngươi đến cùng mang theo bao nhiêu cái hộ thân phù?"
Tiêu Hề Hề nghiêng người tránh đòn của Tần Trọng, đồng thời trả lời.
"Ngươi đoán."
Phương Vô Tửu "Mặc kệ trên người ngươi có bao nhiêu cái hộ thân phù, ngươi hôm nay đều không trốn thoát được, ngoan ngoãn giao ra giải dược, ta có thể bảo đảm cho ngươi một mạng."
Tiêu Hề Hề không trả lời.
Nàng nhún chân nhảy lên, lưỡi đao trong tay xẹt qua trước ngực Tần Trọng!
Một đao này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng làm cho Tần Trọng chảy rất nhiều máu, tốc độ của hắn cùng khí lực lập tức giảm xuống.
Tiêu Hề Hề đuổi đánh tới cùng, muốn thừa cơ kết liễu tính mệnh hắn.
Phương Vô Tửu chặn ngang đi vào, ngăn lại truy kích của nàng.
Đối mặt với đại sư huynh một tay đem mình nuôi dưỡng lớn lên, Tiêu Hề Hề không tự chủ thu liễm, ra chiêu không có tàn bạo như trước.
Trường kiếm trong tay Phương Vô Tửu đâm về cổ của nàng!
Tiêu Hề Hề nghiêng người né tránh, tránh đi một kiếm này.
Phương Vô Tửu thu kiếm, mũi kiếm vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, lần nữa hướng nàng chém xuống!
Tiêu Hề Hề cầm đao chặn thanh kiếm.
Binh khí chạm vào nhau, phát ra một tiếng keng vang giòn.
Phương Vô Tửu hỏi "Sao không đánh trả?"
Tiêu Hề Hề không nói chuyện.
Nàng từng bước lui lại.
Phương Vô Tửu từng bước ép sát.
Một người không muốn ra tay độc ác.
Một người không muốn thả người.
Song phương ngươi tới ta lui, mũi đao giao thoa, như sấm như sét, rối ren hoa mắt.
Phương Vô Tửu một kiếm chém xuống cánh tay phải của Tiêu Hề Hề.
Hộ thân phù cuối cùng trên người nàng tiêu hao sạch.
Bởi vì bị đau, nàng nắm chặt chuôi đao ngón tay run rẩy.
Phương Vô Tửu nhân cơ hội hất văng thanh đao khỏi tay nàng, tiếp đó chen chân vào quét ngang, đem Tiêu Hề Hề đánh ngã xuống đất, kiếm trong tay nhạy bén hướng chóp mũi của nàng.
Tiêu Hề Hề nằm ngửa trên đất, nhìn mũi kiếm gần trong gang tấc, trên trán tất cả đều là mồ hôi.
Phương Vô Tửu từ trên cao nhìn xuống nàng.
“vì sao không đánh trả?”
Tiêu Hề Hề cắn răng, đưa tay muốn lấy đao rơi trên mặt đất.
Ngón tay còn chưa đụng tới chuôi đao, liền bị Phương Vô Tửu nhấc chân dẫm lên.
Hắn lại một lần hỏi.
“vì sao không đánh trả?”
Mắt Tiêu Hề Hề đỏ lên.
Tần Trọng lúc này được hai hộ vệ đỡ, sắc mặt của hắn bởi vì mất máu quá nhiều trở nên tái nhợt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Họ Phương , ngươi còn chờ cái gì? Mau cắt toàn bộ gân tay gân chân của nàng, đem nàng bắt lại nghiêm hình khảo vấn, không tin hỏi không ra giải dược ở nơi nào!”
Phương Vô Tửu không để ý đến người sau lưng gào thét, hắn vẫn không xê dịch nhìn chằm chằm vào Tiêu Hề Hề.
“Ngươi rõ ràng có thể đánh được ta, vì sao không chịu đánh trả?”
Khí ngữ của hắn vẫn như thường lệ, không nhanh không chậm, ung dung thong thả.
Nhưng lại có sự cố chấp khác thường.
Tựa hồ đáp án của vấn đề này với hắn phi thường trọng yếu.
Tiêu Hề Hề hít mũi một cái, trong thanh âm mang theo một chút nức nở.
“Ta đối với ngươi, không xuống tay được.”
Phương Vô Tửu: “Chúng ta bây giờ đều vì mình, với đối thủ cạnh tranh không khoan nhượng.”
Tiêu Hề Hề lại không nói, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Phương Vô Tửu: “Tranh đoạt hoàng vị không phải là trò chơi của tiểu hài tử, nếu ngươi không quyết đoán giống như bây giờ, không chỉ hại chết chính mình, còn có thể hại chết Thái tử của ngươi.”
Tiêu Hề Hề nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Thái tử, khóc càng lợi hại.
Phương Vô Tửu: “Nếu để cho ngươi chết ở trong tay người khác, không bằng để cho ta tự tay kết liễu ngươi, cũng coi như là nể tình chúng ta là sư huynh muội.”
Tay hắn dùng lực, mũi kiếm hướng phía cổ họng của nàng đâm xuống!
Con ngươi Tiêu Hề Hề thít chặt.
Trong tầm mắt mũi kiếm cấp tốc biến lớn.
Một kiếm này của hắn không có chần chừ.
Hắn là thật sự muốn giết nàng!
Tiêu Hề Hề không muốn chết, nàng nhất định phải sống sót chạy đi.
Nàng muốn đi tìm Thái tử, nàng muốn nói cho hắn biết chân tướng.
Nàng không thể để cho Thái tử một thân một mình đối mặt những thống khổ kia.