Tiêu Hề Hề vốn đã ngủ thiếp đi, trên eo bị bóp đau, nháy mắt liền thanh tỉnh.
Nàng mở mắt ra nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, trong lòng lộp bộp nhảy một cái, vội vàng tập trung tinh thần.
“Người yên tâm, mặc kệ người muốn cưới ai, ta đều giơ hai tay ủng hộ!”
Lạc Thanh Hàn nheo lại mắt: “Nghe ý tứ của ngươi, ngươi rất hy vọng ta cưới người khác?”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói: “Người sớm muộn cũng cưới chính phi, đợi người cưới chính phi, liền có nhiều thêm trợ lực, đây không phải chuyện rất tốt sao.”
Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt của nàng, không nhanh không chậm nói: “Ta cưới chính phi, phải xem ta có thích nàng hay không, còn chuyện nàng có thể trợ giúp ta hay không, cũng không liên quan.”
Tiêu Hề Hề: “Như vậy cũng không tệ, hôn sự của người, người vui là được.”
Lạc Thanh Hàn vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhìn đến không thoải mái: “Người làm gì nhìn ta như vậy a?”
Lạc Thanh Hàn: “Ngươi cùng ta vào sinh ra tử, vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới trở thành Thái Tử Phi sao?”
Cái này, Tiêu Hề Hề thật đúng là không nghĩ tới.
Người khác không biết, nhưng nàng biết, nàng cũng chỉ còn lại hơn hai năm tuổi thọ, muốn để nàng làm Thái Tử Phi của Lạc Thanh Hàn, tương lai đợi nàng chết thẳng cẳng , Lạc Thanh Hàn làm sao bây giờ? Để hắn làm người không có vợ sao?
Tiêu Hề Hề không muốn hại hắn.
Nàng nghiêm túc nói: “Ta làm trắc phi là đủ rồi, vị trí Thái Tử Phi, vẫn là lưu cho người thích hợp hơn a.”
Tâm Lạc Thanh Hàn chìm xuống.
Nàng vì sao không muốn làm Thái Tử Phi?
Là bởi vì nàng còn muốn về Huyền môn sao?
Không được.
Nàng không thể đi.
Nàng đã lấp đầy cả trái tim hắn.
Nếu nàng đi, chẳng khác nào đem tâm của hắn lấy đi.
Như vậy chẳng khác nào giết hắn?!
Cánh tay Lạc Thanh Hàn di chuyển lên trên cổ nàng tinh tế vuốt ve, thấp giọng nói.
“Ta cảm thấy nàng chính là người thích hợp nhất.”
Tiêu Hề Hề thở dài: “Đó là bởi vì người gặp quá ít người, về sau người chắc chắn còn có thể gặp người tốt hơn ta.”
Lạc Thanh Hàn: “Sẽ không, không có người nào so với nàng tốt hơn.”
Tiêu Hề Hề: “Thế sự không có tuyệt đối, đừng nói lời nói đến quá vẹn toàn.”
Lạc Thanh Hàn không thích nghe những lời này.
Hắn ngang nhiên xông qua, ngăn chặn môi của nàng, không để nàng lại nói những lời không xuôi tai.
Ngày hôm sau.
Lạc Thanh Hàn theo thường lệ dậy thật sớm.
Bởi vì không có Cung Nữ Thái giám phục vụ thay quần áo rửa mặt, hắn chỉ có thể tự mình động thủ.
Chờ hắn thu thập xong, thấy Tiêu Hề Hề còn đang ngủ, nhìn nàng một chút cũng không có ý muốn tỉnh.
Lão thái giám đem đồ ăn sáng làm xong đưa tới.
Lạc Thanh Hàn đứng bên cạnh giường, nhìn Tiêu Hề Hề ôm chăn mền đang ngủ say, đưa tay ở trên mặt nàng bóp một cái.
“Rời giường.”
Tiêu Hề Hề trở mình, muốn tiếp tục ngủ, không cẩn thận nằm lên vết thương cánh tay phải, bị đau nàng lập tức liền tỉnh.
Lạc Thanh Hàn thấy thế, nhanh chóng kéo tay của nàng ra, nhìn xuống vết thương, không thấy có máu chảy ra, vết thương hẳn là không nứt ra.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, thúc giục nói: “Đừng nằm nữa, đã đến lúc nào rồi? Nhanh chóng rời giường!”
Tiêu Hề Hề lười biếng không chịu đứng lên.
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “Ngươi sao lại thích nằm như vậy?”
Tiêu Hề Hề mắt lom lom nhìn hắn: “Ta nằm ỳ, là vì có thể ở trong mộng nhìn người nhiều hơn một cái.”
Lạc Thanh Hàn "......"
Điềm Ngôn mật ngữ của Tiêu Trắc Phi nói đến là đến, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Hắn nghiêm mặt nói: “coi như ngươi nói dễ nghe đi nữa, cũng đừng hòng lại nằm ỳ, mau dậy. Đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong, nếu ngươi không đứng lên, cũng đừng ăn.”
Nghe có đồ ăn, Tiêu Hề Hề lập tức liền có động lực rời giường.
Y phục của nàng tay áo rách một lỗ, phía trên còn dính không ít vết máu, theo lý y phục này không có cách nào lại mặc tiếp, nàng lần này xuất cung không có mang theo quần áo, trong Hoàng Lăng không có quần áo nàng có thể mặc.
Không chỉ là nàng, Lạc Thanh Hàn cũng không có quần áo mang theo, hắn mặc cũng mặc quần áo cũ ngày hôm qua.
Lạc Thanh Hàn để Triệu Hiền đi tìm hiểu một chút tin tức trong thành Thịnh Kinh, thuận tiện mua hai bộ quần áo để thay đổi.
Triệu Hiền lĩnh mệnh rời khỏi Hoàng Lăng.
Tiêu Hề Hề ăn no, ngồi phịch ở trên giường không chịu cử động.
Lạc Thanh Hàn đi tới: “Cởi quần áo ra.”
Tiêu Hề Hề lập tức che ngực, ngượng ngùng nói: “Ban ngày ban mặt, cửa sổ đều mở, chúng ta làm loại chuyện này không thích hợp nha?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu tình: “Ta muốn thay thuốc cho ngươi.”