Cam Phúc thành thật trả lời: “rất nhiều người đều tận mắt thấy , thiên chân vạn xác, Tiêu trắc phi trên người thật sự bị thương, bây giờ đã thỉnh thái y đi cho nàng chẩn trị .”
Hắn cẩn thận quan sát thần sắc Hoàng đế biến hóa, tính thăm dò mà hỏi thăm.
“Chẳng lẽ Không Thiện đạo trưởng thực sự là người của U Vương ?”
Lúc trước bởi vì chuyện Anh Vương bị hãm hại, Hoàng đế cũng đã bắt đầu hoài nghi Không Thiện, lại thêm đêm nay việc này, hắn đối với Không Thiện hoài nghi càng tăng vọt.
Hoàng đế trầm giọng nói:
“chẳng cần biết hắn là người của ai , hắn dám can đảm ở trong cung gϊếŧ người, cũng đủ để chứng minh người này cực kỳ nguy hiểm.
Trước tiên đem hắn nhốt vào Đại Lý Tự, chặt chẽ thẩm vấn.
Vô luận là sau lưng hắn chủ tử là ai, vẫn là người của Huyền môn , trẫm đều phải tra được rõ ràng.”
Cam Phúc đáp lại , yên lặng lui ra.
Nguyên bản Hoàng đế là muốn tận lực hữu hảo từ trong miệng Không Thiện moi ra manh mối liên quan tới Huyền môn.
Nhưng hôm nay Không Thiện lại dám trong cung động thủ gϊếŧ người, vậy thì lưu hắn chính là mối họa.
Hôm nay hắn dám thừa dịp lúc ban đêm chạy vào trong phòng ám sát Tiêu trắc phi, ai dám cam đoan hắn ngày mai sẽ không chạy vào tẩm điện ám sát Hoàng đế?
Hoàng đế bây giờ cơ thể suy yếu, nếu thật sự bị ám sát, chắc chắn trốn không thoát.
Hắn quyết không thể lưu lại một cái tai hoạ ngầm lớn như vậy cho mình .
Đem Không Thiện giao cho Đại Lý Tự, với thủ đoạn của Đại Lý Tự, chắc hẳn có thể cạy miệng của hắn, đào ra tất cả những gì hắn biết.
..........
Không Thiện nằm mơ đều không nghĩ đến, hắn chân trước vừa đem Anh Vương hãm hại vào tù, quay đầu chính hắn liền theo tiến vào.
Vậy đại khái chính là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết.
Cùng là ngồi tù thẩm vấn, Không Thiện đãi ngộ kém xa vợ chồng Anh Vương.
Vợ chồng Anh Vương tốt xấu cũng là hoàng thân quốc thích, cho dù phạm vào tội, chỉ cần Hoàng đế không mở miệng, liền không có người dám đối với bọn hắn làm cái gì.
Nhưng Không Thiện thì khác.
Hắn chỉ là một đạo sĩ mà thôi, không còn Hoàng đế tin tưởng mù quáng, hắn chẳng là gì cả.
Đại Lý Tự vì Để hoàn thành nhiệm vụ được Hoàng đế giao phó, định đem hình phạt có thể sử dụng, đều mang ra tiếp đãi Không Thiện.
Không Thiện thấm thía cảm nhận được, cái gì gọi là sống không bằng chết...
.........
Bên trong Cung Vị Ương.
Tiêu Hề Hề ngồi ở trên giường.
Nàng ngửa đầu, lộ ra trên cổ mảng lớn máu ứ đọng.
Thái y cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho nàng.
Cam Phúc đứng ở bên cạnh nhìn xem.
Chờ bôi xong thuốc, thái y cùng Cam Phúc đi đến bên cạnh thấp giọng nói chuyện.
Thái y: “Tiêu trắc phi vết thương cũng không lo ngại, kế tiếp chỉ cần đúng hạn bôi thuốc, chú ý ăn kiêng, qua một thời gian ngắn liền có thể chậm rãi khỏi hẳn.”
Cam Phúc gật gật đầu, biểu thị đã biết.
Sau khi tiễn thái y đi, Cam Phúc liền cũng trở về đi phục mệnh.
Hắn đem lời thái y chuyển cáo cho Hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong, bình tĩnh nói: "Nàng nếu bị thương, liền để cho nàng hồi phục thật tốt, chuẩn bị chút thuốc bổ cho nàng, tăng thêm người chiếu cố nàng."
“vâng.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút lại hỏi: "Việc chép kinh của nàng thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Cam Phúc trở nên khó tả.
“Nàng đến bây giờ một chữ đều không có viết.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
Cam Phúc vội nói: “nô tài nhất định phái nhiều người đốc xúc nàng!”
Tiêu Hề Hề rất nhanh liền phát hiện bên cạnh mình Cung Nữ Thái giám đi theo số lượng trở nên nhiều hơn.
Những người này trên danh nghĩa là tới chiếu cố nàng sinh hoạt thường ngày, kỳ thực chính là tới giám thị nàng.
Xem ra Hoàng đế là đối với nàng sinh nghi.
Những Cung Nữ Thái giám không chỉ có thời khắc theo dõi nàng, còn không ngừng đốc xúc nàng, để cho nàng nhanh chóng sao chép kinh thư.
Tiêu Hề Hề ban đầu muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng sau đó Nàng ấy thực sự bị tiếng ồn làm phiền, vì vậy Nàng không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
Các cung nữ đem Địa Tàng Kinh cùng bút mực giấy nghiên từng cái dọn ra.
Tiêu Hề Hề ngồi ở sau án thư, một tay chống đầu, một tay khác cầm bút lông viết chữ.
Các cung nữ ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời liền bị những nét chữ xấu xí của nàng giống như bùa vẽ quỷ làm cho kinh động.
Trong đó một cung nữ vội vàng nhắc nhở.
“Nương nương, những thứ phật kinh này chépp xong sau đó, Hoàng đế sẽ kiểm tra, người qua loa lấy lệ như vậy xong việc, nếu bị Hoàng đế phát hiện, nhất định sẽ chịu phạt.”
Tiêu Hề Hề thở dài, tiện tay đem tấm giấy viết đầy chữ xấu xí kia vứt qua một bên.
Nàng ngồi thẳng người, lại lần nữa cầm bút lông lên, đang chuẩn bị viết chữ, liếc xem các cung nữ đều ở đây thăm dò nhìn về bên này.
Tiêu Hề Hề nhíu mày, bất mãn nói: “các ngươi nhìn cái gì nha? Đều đi xa một chút, đừng quấy rầy ta chép sách.”
Các cung nữ không có cách nào, chỉ có di chuyển ra cửa.
Các nàng xa xa nhìn Tiêu trắc phi, nhìn thấy Tiêu trắc phi ngồi thẳng tắp sau án thư, tròng mắt viết, mặc dù không nhìn thấy đến cùng viết cái gì, nhưng từ bộ dáng Tiêu trắc phi kia nghiêm túc đoan chính viết, lần này hẳn là không qua loa cho xong.
Chỉ cần Tiêu trắc phi không qua loa, các cung nữ cũng liền an tâm.