Thường công công không có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh tiến lên đi gọi cửa.
Chỉ chốc lát sau, đại môn bị người kéo ra, một Tiểu Thái giám ló đầu ra từ sau cửa.
Hắn nhìn thấy là hoàng đế tới, bị dọa không nhẹ, cuống quít đem đại môn toàn bộ mở ra.
Lạc Thanh Hàn nhanh chân đi vào trong vân tú cung, đã thấy những ngọn nến trong cung đại bộ phận đều bị dập tắt, chỉ để lại vài chiếc đèn cung đình vẫn sáng.
Toàn bộ trong vân tú cung đều yên tĩnh.
Hỏi một chút mới biết được, Quý phi đã ngủ rồi.
Lạc Thanh Hàn ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Tiêu Hề Hề thế mà ngủ sớm như vậy.
Hắn không muốn quấy rầy Hề Hề ngủ, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ở lúc này Bảo Cầm đã nghe tin chạy đến.
Ở sau lưng nàng còn đi theo hai Đại cung nữ Chiết Chi cùng Tiểu Vũ.
3 người cùng nhau hành lễ với hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn do dự một chút, nhịn không được hỏi thăm tình hình gần đây của Quý phi.
Bảo Cầm cùng Chiết Chi, Tiểu Vũ con mắt đều không mù, tự nhiên là nhìn ra hoàng đế đây là đang nhớ Quý phi.
Ba người vội vàng kể lại những việc mà quý phi đã làm trong khoảng thời gian này.
Những gì các nàng nói rất chi tiết, thậm chí có một chút tầm thường, nhưng Lạc Thanh Hàn lắng nghe rất nghiêm túc.
Nghe càng nhiều, hắn thì càng nhớ nhung Hề Hề.
Cuối cùng hắn vẫn là không thể chống cự lại nhớ nhung trong lòng đối với Hề Hề, quyết định đi xem nàng.
Bảo Cầm vừa nghĩ tới cái gì, ngập ngừng nói.
“Không bằng nô tỳ đi đánh thức Quý phi Nương Nương?”
Lạc Thanh Hàn khoát tay nói không cần.
Hắn sải bước thẳng về phía tẩm điện.
Bảo Cầm vô thức nhìn về phía Chiết Chi.
Chiết Chi cũng đang nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tiểu Vũ phát hiện hai người bọn họ thần sắc là lạ, nhịn không được hỏi: "Các ngươi làm sao vậy?"
Bảo Cầm thấp giọng nói: “lúc trước không phải là bởi vì Quý phi mất ngủ sao, Quý phi bảo Chiết Chi làm cho nàng một cái gối lớn.”
Tiểu Vũ không rõ ràng cho lắm: "Làm sao vậy?"
Chiết Chi biểu lộ một lời khó nói hết: “ Quý phi yêu cầu làm gối cao bằng hoàng đế, trên gối còn thêu một nam nhân.”
Bảo Cầm tiếp tục: "Các đặc điểm trên khuôn mặt và hình dáng cơ thể của nam nhân đó đều được thêu theo tướng mạo của hoàng đế."
Tiểu Vũ mở to hai mắt: “Quý phi đêm nay sẽ không phải là ôm gối ôm nhân hình kia ngủ chứ?”
Bảo Cầm cùng Chiết Chi đều không nói gì, nhưng vẻ mặt đã cho thấy câu trả lời khẳng định.
Trong tẩm điện.
Tiêu Hề Hề đang nằm ngáy o o, hoàn toàn không biết có người đi đến.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi đến bên giường.
Hắn cũng không định thả nhẹ bước chân, đi đường tiếng bước chân nhỏ nhẹ phát ra.
Bất đắc dĩ Tiêu Hề Hề ngủ quá sâu , không có ý định tỉnh lại.
Lạc Thanh Hàn ghé vào bên giường, trong lòng tràn đầy nhung nhớ , hắn rũ mắt nhìn nữ nhân vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, khi ánh mắt rơi vào trên người nàng, hắn đột nhiên cứng đờ.
Chăn mền đã bị Tiêu Hề Hề đá văng, chỉ còn lại một cái góc chăn còn đắp lên trên người nàng.
nàng đang nằm nghiêng, mặc bộ đồ ngủ rộng màu xanh nhạt, hai tay ôm chặt một chiếc gối lớn.
Cái gối cao bằng một người, trên có thêu một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
nam nhân đó cực kỳ giống Lạc Thanh Hàn, bất kể từ đường nét khuôn mặt hay dáng người.
Không cần nghĩ đều có thể biết, nam tử này nhất định là mô tả dáng vẻ của Lạc Thanh Hàn mà ra.
Lạc Thanh Hàn ngây người nhìn chiếc gối hình người đó.
Bởi vì Tiêu Hề Hề ôm quá chặt, gối ôm đều có chút biến hình.
Mặt của nam nhân trên gối và mặt của Hề Hề dán chặt vào nhau, trông cực kỳ thân mật.
Tiêu Hề Hề dường như đang có một giấc mơ ngọt ngào, đôi môi của nàng cọ vào gối, và một chân nhấc lên để đặt trên gối.
Lạc Thanh Hàn...
Nàng cùng hắn lúc ngủ, cũng không có thân thiết như vậy qua.
Dù là biết rõ này liền chỉ là một cái gối ôm, ghen tuông vẫn là không cách nào át chế bừng lên.
Dù biết đó chỉ là cái gối ôm nhưng cơn ghen vẫn không thể kìm chế được tuôn ra.
Lạc Thanh Hàn ban đầu chỉ định nhìn một chút rồi rời đi.
Nhưng bây giờ hắn thay đổi chủ ý.
Hắn đưa tay nắm lấy một đầu gối ôm, mạnh mẽ kéo nó ra khỏi vòng tay của Tiêu Hề Hề.
Trong ngực bảo bối bỗng nhiên không còn, Tiêu Hề Hề lập tức bị giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra, vừa vặn đụng vào một đôi mắt đen nhánh tức giận.
Tiêu Hề Hề nhất thời liền ngây dại.
Nàng không thể tin được mở to hai mắt, trở mình một cái đứng lên.