Hai mươi cao thủ trong phòng, là lạc Duyên Chi hao tốn rất nhiều khí lực mới từ trên giang hồ tìm đến giúp đỡ.
Mỗi người trong số Bọn hắn đều là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, số lượng oan hồn chết dưới kiếm của Bọn hắn nhiều đến dọa người, triều đình treo thưởng rất cao với những người bắt được Bọn hắn, buộc Bọn hắn chỉ có thể mai danh ẩn tích chạy trốn tứ phía.
Lạc Duyên Chi không chỉ có cho bọn hắn số tiền lớn xem như thù lao, còn đáp ứng bọn hắn, chờ sau khi chuyện thành công, liền bãi bỏ lệnh truy nã treo thưởng đối với bọn hắn, đồng thời xóa đi tội danh và ghi chép phạm của bọn hắn ở chỗ quan phủ.
Đối với đám người liều mạng này mà nói, gϊếŧ người liền giống như chém dưa thái rau , không có chút nào gánh nặng trong lòng, lại thêm phần thưởng hậu hĩnh, Bọn hắn tự nhiên động lòng.
Bọn hắn đem đao kiếm nhắm ngay Lạc Thanh Hàn.
Lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Thường công công bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn bảo hộ trước mặt hoàng đế, không rời một bước.
Hắn thần sắc nghiêm nghị mà trách mắng: “các ngươi có biết hành thích hoàng đế là cái tội gì hay không? Các ngươi không sợ bị liên luỵ cửu tộc sao?!”
Bọn thích khách nghe vậy chỉ dữ tợn nở nụ cười.
“Lão tử cửu tộc sớm đã không còn, lão tử không cha không mẹ không có vợ con huynh đệ tỷ muội. Cho dù chết, cũng chỉ có mạng của ta, sợ cái rắm? !"
Lạc Duyên Chi kỳ thực không muốn để cho Lạc Thanh Hàn chết quá nhanh.
Hắn đã chịu quá nhiều sỉ nhục dưới tay Lạc Thanh Hàn , hắn muốn nhân cơ hội này để lấy lại tất cả từ Lạc Thanh Hàn.
Nhưng mới rồi Vương Kiền đặc biệt dặn dò hắn, bảo hắn tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không nên kéo dài thời gian.
Bọn hắn mặc dù ở bên trong thái miếu mai phục một số lượng lớn nhân thủ, thế nhưng một số người chưa chắc là đối thủ của cấm vệ.
Cơ hội chiến thắng duy nhất của Bọn hắn là đánh bất ngờ, thừa dịp phía ngoài cấm vệ còn chưa biết, nhanh chóng gϊếŧ chết hoàng đế.
Chờ hoàng đế vừa chết, Thái Hoàng Thái Hậu lại ra mặt định tội cho hắn tội danh thí quân soán vị , lạc Duyên Chi liền có thể thuận lý thành chương kế thừa hoàng vị.
Lạc Duyên Chi trầm giọng hạ lệnh: “chớ cùng bọn hắn lãng phí thời gian, mau gϊếŧ bọn hắn!"