Chương 47: Vị mẫu thân đáng khinh.
Nếu Mộ Dung Thất Thất hiện tại trong đầu óc Phượng Thương tràn ngập ý nghĩ muốn nhấm nháp hương vị đôi môi của nàng, nhất định sẽ thẳng thừng giáng một bạt tai, dùng đôi tay nhỏ nhắn mà Phượng Thương yêu thích để “hỏi thăm” khuôn mặt của hắn.
“Vương gia, hay là ngài hãy đi thay y phục—-” Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất đã lau hết thức ăn trên mặt Phượng Thương, nhưng bạch y tuyết trắng vẫn rất bẩn, không thể nào lại tiếp tục mặc.
Mộ Dung Thất Thất sau một hồi lau chùi, cuối cùng đành từ bỏ ý định, vẻ mặt áy náy, tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, đang nghiêm túc nhận lời răn dạy của “người lớn”.
Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu nhu thuận có bao nhiêu nhu thuận, muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu, Phượng Thương thấy vậy, trong lòng cười đến nở hoa, xem ra, nữ nhân của mình cũng thật biết cách chọc người cười. Lại nhìn đến trên người, đích thực quá bẩn, bộ dáng thật chẳng ra gì.
Nếu là trước đây, Phượng Thương đã sớm đi thay y phục, nhưng mà hôm nay lại khác, nếu đi, vậy phải để Mộ Dung Thất Thất ở đây một mình, còn nữa, chưa chắc đám người xung quanh sẽ không gây phiền toái…. Nghĩ vậy, Phượng Thương nhẹ giọng hỏi Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh, ta đi nhanh thôi, có thể chứ?”
“Có thể chứ?” Nếu Mộ Dung Thất Thất nói không, hắn hẳn không rời đi, nhưng nếu nàng bảo hắn đi, vậy nàng có thể ứng phó với chuyện sau đó không a.
Thấy Phượng Thương quan tâm đến mình như vậy, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc nở ra nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày:”Vương gia cũng không phải đi luôn không trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Một câu “Ta chờ ngươi”, khiến tim của Phượng Thương kích động nhảy lên, nguyên lai cảm giác có người đợi mình, là tư vị tốt đẹp như thế này.
“Chờ ta!” Phượng Thương chạm vào tay Mộ Dung Thất Thất, đứng dậy, quét mắt liếc chung quanh một vòng, đặc biệt trừng mắt nhìn Long Trạch Vũ Nhi một trận, nhìn đến mức khiến nàng ta run run.
Biết Phượng Thương lo lắng khi hắn không ở đây, Long Trạch Vũ Nhi sẽ gây sự với mình, cho nên mới uy hiếp nàng ta như vậy, trong lòng Mộ Dung Thất Thất có chút chút cảm động. Ít nhất, cho đến hiện tại, biểu hiện quan tâm của nam nhân này đối với mình không hề giả dối, nếu điều đó là giả, vậy nam nhân kia rất xứng để nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất trong lễ Oscar.
“Ta sẽ nhanh chóng trở lại—” Phượng Thương được cung nhân dẫn đến Thiên điện để đi thay quần áo, điện Thái Hòa bởi vì hắn rời đi, không khí trở nên thoáng hơn rất nhiều.
Không hề nhìn thấy Phượng Thương tức giận mắng Mộ Dung Thất Thất, lại đối với nàng hoàn toàn ngược với dự đoán của mình, khiến nhiều người âm thầm tiếc nuối trong lòng. Chỉ trong chốc lát, ca vũ tiến lên, cả điện lại tiếp tục náo nhiệt.
Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên dường như vẫn dừng ở trên người Minh Nguyệt Hinh- công chúa của Nam Phương quốc, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên bên cạnh hắn không ngừng ăn dấm chua, càng thêm khẳng định rằng Long Trạch Cảnh Thiên coi trọng Minh Nguyệt Hinh, cũng càng thêm bất an, lo lắng cho tương lai của mình.
Suy nghĩ trong chốc lát, Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc đứng lên, nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tài nghệ cũng vô tình xuất chúng, không thể cứ để Minh Nguyệt Hinh chèn ép như vậy, nàng cũng muốn phô bày kỹ thuật múa của mình cho mọi người xem, cũng muốn chiếm lấy tâm của Long Trạch Cảnh Thiên.
Mộ Dung Tâm Liên chủ động “xin giết giặc”, khiến Long Trạch Vũ thật cao hứng, kỹ thuật múa của Minh Nguyệt Hinh rất xuất sắc, Tây Kỳ quốc ta không thể nào lại chịu thua kém Nam Phượng quốc a: “Trẫm cho phép!”
Thấy Mộ Dung Tâm Liên định khiêu vũ, trên mặt Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung Tuyết Liên hiện ra nụ cười thần bí khó lường, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bụng của Mộ Dung Tâm Liên, không hề chớp mắt.
Tuy rằng biết được mình đang mang thai, cần tĩnh dưỡng, nhưng hiện tại đang ở trong một cuộc đấu tranh sinh tồn, Mộ Dung Tâm Liên không nghĩ cứ như vậy buông tha cho vị trí Vương phi. Nàng quyết định đánh cược một lần, lấy đứa nhỏ trong bụng để cược. Nếu không có đứa nhỏ, nhưng có thể có thể chiếm được tình yêu của Long Trạch Cảnh Thiên, chiếm được vị trí Vương phi, như vậy vẫn tốt a! Nếu đứa nhỏ không có việc gì, mà nàng có thể làm Vương phi, chuyện tốt song hành như vậy càng tốt hơn!
Đứa nhỏ, tương lai của mẫu thân phụ thuộc vào giờ phút này, ngươi nhất định phải cố gắng tranh đấu a! Khi lên sân khấu, Mộ Dung Tâm Liên nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng của mình. Động tác này dừng lại trong mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến hắn lạnh lùng cười một trận. Nữ nhân này thực sự muốn uy quyền đến điên rồi! Vì đuổi theo danh lợi, nàng dám đem tánh mạng của con mình ra đánh cược, đứa bé kia có một mẫu thân như vậy, quả thực là chuyện đáng buồn…..
Nhìn thấy Mộ Dung Tâm Liên như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên không nhịn được nhớ đến mẫu thân của mình, Hiền phi Hà Hân Nhi.
Hà Hân Nhi dù đã qua đời nhiều năm, nhưng giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng vẫn luôn được Long Trạch Cảnh Thiên cẩn thận gìn giữ trong lòng. Trước kia, Thái y đã nói rằng thân mình của nàng quá yếu ớt, không nên sinh con, nhưng khi nàng hoài thai, nàng vẫn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, cho nên mới có Long Trạch Cảnh Thiên trên đời.
Tuy rằng năm năm sau đó, Hà Hân Nhi luôn sống trên giường bệnh, cũng bởi vì thân thể yếu đuối mà mất đi sự sủng ái của Long Trạch Vũ, nhưng nàng vẫn luôn yêu thương che chở Long Trạch Cảnh Thiên, không mong gì hơn, chỉ muốn hắn hạnh phúc. Thậm chí đến phút cuối khi nàng sắp rời nhân thế, Hà Hân Nhi cũng không quên thỉnh cầu Long Trạch Vũ chiếu cố Long Trạch Cảnh Thiên.
So sánh với Hà Hân Nhi, Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn không có tư cách để làm mẹ! Cũng không xứng để làm mẹ! Long Trạch Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã thầm phán tội chết cho Mộ Dung Tâm Liên.
Trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên nghi gì, Mộ Dung Tâm Liên chẳng thể nào biết được. Thân thể nàng dần lắc lư theo âm nhạc, vũ điệu này là một vũ điệu đặc sắc của người dân Tây Kỳ quốc- Thải Trà vũ*.(điệu nhảy hái trà)
Y phục của Mộ Dung Tâm Liên quá mức hoa lệ, hoàn toàn không hợp với ý nghĩa của điệu nhảy, nhưng khả năng khiêu vũ của nàng thực vô cùng tốt. Dù sao để giành được vị trí đệ nhất mỹ nhân, nàng đã bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực, vô luận cầm kỳ hay thi họa, nàng đều luyện đến mức tốt nhất có thể.
Đám hồ li ở nơi này đều biết chuyện Minh Nguyệt Hinh lần này đến đây vì muốn kết duyên với Long Trạch Cảnh Thiên, nên sau khi nhìn thấy vị Trắc Phi của Tĩnh vương biểu diễn xong, trong lòng liền hiểu rõ tất cả. Hóa ra vị Trắc phi này vì không muốn lòng Tĩnh vương bị nữ nhân khác chiếm lấy, cho nên có ý muốn phân cao thấp với công chúa Nam Phượng quốc.
Xem ra lại có trò hay! Đám “khán giả” lúc nãy bởi Mộ Dung Thất Thất mà mất hứng, bây giờ lại hăng hái ngó lên. Không biết trong trận đấu sặc mùi thuốc súng này, ai sẽ là người chiến thắng, rất nhiều kẻ âm thầm suy đoán trong lòng.
Mà đương sự- Minh Nguyệt Hinh, lúc này lại đặt tâm trên người Mộ Dung Thất Thất. So với Long Trạch Cảnh Thiên, hiện tại người khiến nàng sinh ra hứng thú chính là Phượng Thương, mà Vương phi của Phượng Thương chính là Mộ Dung Thất Thất, ắt sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng.
Chỉ trong chốc lát, Minh Nguyệt Hinh liền biết được “quá khứ huy hoàng” của Mộ Dung Thất Thất.
Hừ! Bất quá chỉ là một phế vật bị đẩy đi làm ” kẻ chết thay” thôi, Mộ Dung Thất Thất có tư cách gì tranh đấu với nàng?!
Minh Nguyệt Hinh không tin Phượng Thương tình nguyện chọn một cái phế vật làm Vương phi mà lại không động tâm với nàng- công chúa của một nước! Nam nhân, yêu giang sơn cũng thích thể diện. Mộ Dung Thất Thất không xinh đẹp bằng nàng, bối cảnh phía sau nàng ta cũng chẳng thể bì kịp với nàng. Trận này, nàng thắng chắc rôi!
Bất quá, Minh Nguyệt Hinh cẩn thận hơn Long Trạch Vũ Nhi nhiều. Vừa rồi Phượng Thương rất quan tâm Mộ Dung Thất Thất, những người để ý đều thấy vậy, nên nàng không thể hành động lỗ mãng, để tránh lại giống như Long Trạch Vũ Nhi ngu ngốc, còn chưa tranh đấu, liền thua ngay trước khi bắt đầu!
Hiện tại, trong đầu Minh Nguyệt Hinh đều là những ý nghĩ làm cách nào mới khiến Phượng Thương chú ý, như thế nào mới được hắn ưu ái, nàng căn bản không thèm để ý đến Mộ Dung Tâm Liên, cũng đem toàn bộ những lời dặn dò của Hạ Lan Mẫn trước lúc rời đi vứt hết sau đầu.
Đợi đến lúc Mộ Dung Tâm Liên thở hồng hộc dừng lại, Long Trạch Vũ liền mở miệng: “Khen thưởng!” Long Trạch Vũ tựa hồ thật cao hứng.
Một tiếng “Khen thưởng” kia khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy như mình đã thắng được một nửa, một nửa còn lại phải dựa vào vận khí! Nàng nhịn không được nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, nghĩ muốn xem biểu hiện của hắn đối với mình có hài lòng hay không.