Khu D ở thủ đô, đèn neon nhấp nháy, âm thanh ồn ào náo động không ngừng. Hai chữ “Lam Mị” xuất hiện rõ ràng trước mắt, Dạ Cô Tinh đưa tay ra giữ vành nón, nhấc chân bước vào.
Người cô muốn gặp là một tay buôn kim cương người Hongkong, không rõ tên thật, chỉ biết người trong giới gọi ông ta là “Long Vương”.
Nghe nói, ông ta kinh doanh hải sản, ngược gió ra biển, xém chút nữa là chết vì tai nạn trên biển, sau đó gặp được một thầy tướng số, được tặng 7 chữ– “nước nâng thuyền nhưng cũng lật thuyền”.
Ông ta tin tưởng không hề nghi ngờ, trăm cay nghìn đắng tìm cách phá giải.
Do đó, ông ta quyết định từ bỏ việc kinh doanh hải sản, mà chuyển qua khai thác mỏ quặng sắt, cuối cùng ông ta bất ngờ mua được một mỏ vàng, giá trị con người nhờ đó cũng được tăng cao.
Thầy tướng số lại tặng câu khác, nói: “Đất tốt, cũng không bằng khoáng; khoáng tốt, cũng không bằng kim cương”.
Vì vậy, ông ta bắt đầu sưu tập kim cương, lấy Châu Phi làm trung tâm, kéo dài phạm vi đến khu vực của các nước như Úc, Châu Âu, Nga...
Còn vì sao kiêng kị nước, mà lại cứ khăng khăng phải lấy biệt hiệu “Long Vương”, cũng là ý của thầy tướng số đó - “thật thật giả giả, giả chính là thật.”
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Những tài liệu này đều là do Diệp Tử đã dò hỏi được khi nói chuyện cùng một người Hongkong, kể cả cái ám hiệu lúc đầu nữa, không ngờ hôm nay nó lại giúp cô một việc lớn.
Long Vương?
Dạ Cô Tinh từ từ nhếch lên khóe miệng. Cô chậm rãi đi qua hành lang hẹp dài với ánh đèn mờ tối, tại chỗ rẽ, lại là một vùng trời đất khác –
Trong sảnh của quán bar, ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc dồn dập không dứt bên tai, ba màu hồng vàng xanh của ánh đèn thay phiên nhau chiếu lên cơ thể các nam thanh nữ tú đang không ngừng xoay chuyển chính giữa sàn nhảy, mà tất cả đều che lên một tầng khăn che mặt mơ hồ.
Phục vụ mặc đồng phục đen trắng, thắt nơ đỏ khom người đi đến trước mặt Dạ Cô Tinh, cười tươi như hoa, cung kính gập người 45 độ: "Quý khách, mời anh.”
Dạ Cô Tinh bước theo, đè thấp giọng: "Lầu bốn.”
Phục vụ rõ ràng hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn Cô Tinh càng thấy kỳ lạ, nụ cười không đổi, cung kính nói: “Thưa anh, thật ngại quá, quán bar của chúng tôi chỉ có ba tầng.”
“Hử? Vậy sao...” Khóe miệng Dạ Cô Tinh hơi nhếch lên, trầm giọng nói: "Cậu nghĩ thật kỹ lại lần nữa đi?”
Dường như đã sớm đoán được tình huống này, phục vụ không tức giận, cũng không đánh đuổi cô ra ngoài ngay tại chỗ, mà lại thật sự chăm chú suy nghĩ.
Thật lâu sau mới nói: “Xin hỏi, anh đến lầu bốn để làm gì?”
“Xem kịch.”
“Kịch gì?”
“Long Vương kén rể.”
“Xem kịch trước, hay là mua vé trước?”
“Tiền trao cháo múc.”
Phục vụ thay đổi nét mặt, lập tức nghiêm túc, nhanh chóng cúi người xuống 90 độ, nói: “Xin mời.”
Theo sự hướng dẫn của phục vụ, Dạ Cô Tinh di chuyển bằng thang máy, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, trước mắt cô là một khoảng không gian rộng rãi sáng sủa.
Đại sảnh yên tĩnh, có thể nhìn thấy được, hàng ghế bằng da thật xếp quanh bàn tròn bằng đá thạch anh sáng bóng, phía trên treo một màn hình LCD, tất cả những hình ảnh giám sát tại ba tầng đều được ghi lại chiếu lên trên màn hình.
Thảm đỏ trải dưới đất, lục phỉ làm vật trang trí, lộng lẫy không gì sánh được.
Vệ sĩ mặc đồ đen chia ra đứng hai bên, dáng người cường tráng, không nói cười tùy tiện, ở ngã rẽ phía trước loáng thoáng có tiếng bước chân truyền đến, Dạ Cô Tinh sắc mặt không đổi, bình thản chờ đợi.
Tại chỗ rẽ, dưới ánh mắt sắc bén đang ra hiệu của ông ta, Vu Sâm chậm rãi buông bàn tay đang đỡ lấy cánh tay của ông ta ra, cung kính đặt xuống hai bên chân, lùi về sau một bước đứng yên ở đó, cúi mặt xuống, vẻ mặt trang nghiêm.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đôi giày da đen sáng bóng xuất hiện trước tiên trong tầm nhìn của cô, Dạ Cô Tinh hơi ngẩn đầu.
Ông lão gầy yếu mặc trên người bộ đường trang màu đen, mái tóc hoa tiêu, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại sắc bén, ẩn giấu sự hung ác.
Khi Dạ Cô Tinh đang quan sát ông ta thì hai mắt của ông ta cũng nhanh chóng liếc nhìn cô từ trên xuống dưới. Không thể nghi ngờ, người thanh niên trước mặt này không đủ khỏe mạnh, người cao chưa đến 1m75, dáng vẻ nho nhã yếu ớt, giống một giáo viên trung học, nhưng ánh mắt của ông lại dần dần xuất hiện vẻ nghiêm trọng.
Vậy mà không mang theo súng?
Người đến gặp ông ta, vẫn không có ai đủ tự tin mà dám bước vào đây như vậy đâu!
Hoặc là người thanh niên này quá tự cao tự đại, không sợ chết, hoặc là người tài cao mà gan cũng lớn, không sợ chết.
Hai tình huống này đều không tốt, Hồ Thế Hữu lập tức thu hồi vẻ coi thường, sẵn sàng bày trận đón địch.
Nếu như Dạ Cô Tinh biết suy nghĩ lúc này của ông ta thì nhất định sẽ cảm thấy rất oan ức.... không phải cô không mang theo súng mà là cô căn bản không có súng để mang.
Tôi thực ra là một người nghèo đến đây, buổi chiều mới đi làm thêm, kiếm được 150 tệ, số tiền đó toàn bộ đều dùng để mua quần áo đang mặc trên người, ngay cả súng đồ chơi cũng không mua nổi, càng huống hồ là súng thật…
“Cậu mua? Hay là… bán?” Ông ta nói tiếng phổ thông không được trôi chảy, mang nặng âm giọng của người Hongkong và Đài Loan.
“Long Vương?” Dạ Cô Tinh dùng giọng bụng, hạ thấp tông, vừa mở miệng đã dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện, giọng nói khàn đi nên không ai có thể nghi ngờ giới tính của cô.
“Hửm? Gặp được đồng hương rồi sao?” Ông ta lập tức dùng tiếng Quảng Đông để trả lời.
Dạ Cô Tinh không trả lời đúng sai, chỉ nói: “Hân hạnh được gặp mặt.”
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Hai người bắt tay nhau, một tay thì gầy khô đến mức có thể nhìn thấy được gân xanh nổi lên, một tay thì lại đeo găng tay da màu đen.
Hai người hết sức căng thẳng, vừa chạm liền tách ra.
“Anh bạn nhỏ này nên xưng hô thế nào đây?”
Hồ Thế Hữu mỉm cười chào hỏi, mời Dạ Cô Tinh đến ngồi ở sofa, tự tay pha trà đãi khách, giống như một bậc trưởng bối hòa nhã dễ gần.
Dạ Cô Tinh lập tức nhận lấy tách trà mà ông ta đưa đến, vẫn dùng giọng nói khàn khàn như mất tiếng: “Dạ”.
Ông ta cười ha ha, trong mắt xẹt qua một tia sáng: "Cậu Dạ, không biết tối nay cậu đến đây có chuyện gì?”
Dạ Cô Tinh đưa tách trà đến bên miệng rồi dừng một chút, khóe môi hơi nhếch lên, một ngụm uống hết: "Tôi muốn làm một giao dịch với ông.”
Cô không hề lo lắng trong tách trà này có gì đó không ổn, cô chỉ đơn giản là khát nước mà thôi. Trước khi biết rõ được cụ thể nội dung giao dịch, Dạ Cô Tinh tin rằng, Long Vương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao ông ta cũng là người làm ăn. Mà thương nhân thì xem trọng lợi ích, ông ta phải biết làm sao cân nhắc được lợi và hại.
Nhìn động tác uống trà tự nhiên phóng khoáng của Dạ Cô Tinh, Hồ Thế Hữu hơi ngẩn ra, lập tức cười to: "Được! Lão phu thích nhất là hợp tác với người hào phóng. Nhưng mà không biết, giao dịch này tiến hành thế nào?”
Cá đã mắc câu, Cô Tinh mỉm cười.
“Long Vương thích kim cương, chắc hẳn cũng có nhiều nghiên cứu ở phương diện này,” Nói xong cô ngừng lại một chút, Dạ Cô Tinh đổi tư thế ngồi, dáng vẻ nhàn nhãi thong dong, giống như trước mắt chỉ là việc nhà bình thường chỉ có điều hơi khó nói mà thôi: "Không biết ông có từng nghe nói về... Wittelsbach chưa?”
“Wittelsbach màu xanh ngọc!” Hồ Thiên Hữu kinh ngạc hô một tiếng, trong mắt chợt hiện ra một tia tham lam, vừa đúng lúc bị Dạ Cô Tinh nhìn thấy.
“Quả đúng là người yêu thích kim cương.” Dạ Cô Tinh đưa tay tự mình rót thêm một tách trà, vị trà thơm ngọt, đúng là trà ngon!
{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Có điều chỉ trong nháy mắt, sự hứng thú của Hồ Thế Hữu nhanh chóng biến mất, nụ cười ôn hòa trở lại trên gương mặt, vẫn là dáng vẻ yên ổn từ tốn, nhưng giọng nói lại mang thêm mấy phần vội vàng mà ngay cả ông ta cũng không nhận ra.
“Cậu có viên kim cương xanh đỉnh cấp này sao?”
Cô Tinh uống một ngụm trà, từ tốn đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Wittelsbach, viên kim cương nổi tiếng của hoàng tộc vào thế kỷ 17, khoảng 35 cara.”
“Vào năm 1664, khi Margaret - con gái của quốc vương Tây Ban Nha đời thứ tư - Felipe, đính hôn cùng với hoàng tử nước Áo, người mà sau này trở thành hoàng đế đời thứ nhất của đế quốc La Mã thần thánh Leopold. Viên kim cương này là một phần của hồi môn được đưa vào nước Áo, sau đó đã từng được gia tộc Wittelsbach cất giữ, sau được khảm nạm trên huân chương kim dương mao, và được đính trên vương miện xứ Bavaria. Nó xuất hiện lần cuối tại nơi bán đấu giá là vào năm 1931.”
“Không biết tôi nói có sai không?”
“Cậu thật sự có nó sao?!” Nét mặt Hồ Thế Hữu nghiêm túc, bỗng dưng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Dạ Cô Tinh: "Ra giá đi.”
“30 triệu.”
“OK! Sau khi lấy được viên kim cương tôi sẽ cho người chuyển đô la Mỹ vào tài khoản của cậu.”
Năm đó viên kim cương xanh đỉnh cấp này do Christie bán đấu giá ở hội bán đấu giá tại London, bán được 16.390.000 bảng Anh (khoảng 24.300.000 đô la Mỹ), Dạ Cô Tinh ra giá 30 triệu đô la Mỹ cũng không có gì khó hiểu, cho nên Hồ Thế Hữu đồng ý vô cùng thoải mái.
Dạ Cô Tinh phủi tay áo, từ từ đứng dậy, đứng song song với Hồ Thế Hữu: "Có thể do tôi diễn đạt không được rõ ràng, vậy thì để tôi nói lại 1 lần nữa, là 30 triệu… bảng Anh.”
“Cậu!” Ánh mắt ông ta trầm xuống, sắc mặt Hồ Thế Hữu tái mét, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cậu. Nói. Lại. Lần. Nữa.Xe,!”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh vô cùng nghiêm túc: "30 triệu. Bảng Anh, một xu cũng không bớt. Nếu ông đã ngại đắt thì tôi cũng không miễn cưỡng, tôi tin rằng trên đời này ngoài Long Vương ra thì vẫn có người yêu thích kim cương. Phải biết rằng, kim cương tốt chỉ có thể gặp chứ khó có thể cầu được.” Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi.