Cô trở lại phim trường, lại diễn với Tiêu Mộ Lương mấy cảnh. Thế nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác bất an khó nói.
Giống như là cảm giác buồn nôn không ngừng lúc nãy đang dự báo trước điều gì đó….
Rõ ràng đang rất bình thường, sao tự nhiên lại...
Mặc dù lời nói của tên đó khiến người ta buồn nôn, nhưng cô cũng đâu cần phản ứng mạnh như vậy chứ?
Chẳng lẽ bé con đã xảy ra chuyện gì rồi?
Không, không đâu, mấy ngày này cô luôn hành động cẩn thận. Dường như Dạ Cô Tinh lại đột nhiên nhớ ra điều gì, mày nhíu lại đăm chiêu, vẫy tay về phía Vương Thạch, Vương Thạch sửng sốt, lập tức hô to một tiếng: “Cắt!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đây.. đây xem như là cảnh hỏng à?
Trong lúc mọi người vẫn còn đang tròn mắt kinh ngạc, Dạ Cô Tinh lập tức rời cảnh, cầm lấy túi xách, lấy điện thoại ra. Nhưng động tác đột nhiên ngừng lại, đến bây giờ, cô vẫn chưa biết số điện thoại của An Tuyển Hoàng.
Đúng vào lúc cô đang lo lắng bất an, có một cuộc gọi đến từ số máy lạ, cô lập tức nhấm phím nghe.
“Cô Dạ, gia chủ đang gặp nguy hiểm.”
Đầu cô ong lên một tiếng, ánh mắt Dạ Cô Tinh dại ra, tay phải cầm điện thoại có chút run run. Gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm...
An Tuyển Hoàng gặp nguy hiểm sao?
Ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, khí chất mạnh mẽ từ trên người cô tỏa ra. Bầu không khí lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều bao trùm khắp nơi. Mọi người đều rùng mình ớn lạnh, đè nén sự hỗn loạn trong lòng. Dạ Cô Tinh nặng nề mở miệng, gằn từng chữ: “Nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bên kia đầu dây điện thoại, Minh Chiêu nhất thời sửng sốt. Trong nháy mắt, anh ta dường như cảm giác được một dòng năng lượng mạnh mẽ và đầy uy lực đang hướng về phía mình, mang theo hơi thở chứa đầy sát khí. Anh ta lắc đầu muốn bỏ đi cảm giác không đúng này, lấy lại sắc mặt lạnh lẽo: "Chất độc của gia chủ phát tác, đã rơi vào trạng thái hôn mê." Minh Chiêu khẽ cắn môi, tiếp tục nói, giọng điệu có vẻ gượng gạo: "Viên đạn mà cô lấy ra kia, cô còn giữ không?"
Mặc dù Minh Chiêu đã cố gắng che giấu, nhưng làm sao Dạ Cô Tinh lại không nhận ra được sự oán trách trong giọng điệu lạnh nhạt của anh ta.
Cô cau mày, nặng nề hỏi: “Có liên quan gì với viên đạn kia không?”
“Trên đạn có độc, Minh Triệt phải lấy được độc tố ra mới có thể giải độc.”
“Mười phút nữa. Mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, mười phút nữa tôi muốn thấy anh mang theo cả người lẫn xe xuất hiện ở đài truyền hình thủ đô."
......
Chiếc xe lao nhanh vun vút, không phải chạy về phía biệt thự bên bờ biển. Minh Chiêu chở Dạ Cô Tinh đi theo hướng đi ra ngoại ô. Chiếc xe đen bóng trên đường lao nhanh như tên bắn, biến thành một đường huyền ảo bay qua trong chốc lát, cấp tốc đi về nơi xa xăm.
Ở ngoại ô, bãi tha ma vắng vẻ hoang tàn, tiếng quạ kêu, từng đợt gió lạnh kéo đến. Cho dù lúc buổi sáng trời trong, mặt trời đang chiếu sáng nhưng vẫn khiến lòng người thấy ớn lạnh.
Nhưng từ sau khi theo Minh Chiêu đặt chân đến vùng đất này, thần sắc Dạ Cô Tinh không hề thay đổi, vẫn lạnh lẽo như trước. Trong ánh mắt ngoài sự lo nôn nóng ra, chỉ còn lại lo âu. Không hề có cảm giác như cô đang đứng ở bãi tha ma, điều này khiến Minh Chiêu không khỏi kinh ngạc.
Nhớ năm đó, Lạc Địch - một trong bốn hộ pháp. Lần đầu tiên đến nơi đây cũng không thể điềm tĩnh như người ở trước mặt anh ta lúc này.
Chẳng trách, chẳng trách đến người luôn lãnh đạm như gia chủ rơi vào rồi cũng không thể tự thoát ra được.
Lúc Dạ Cô Tinh quan sát xung quanh, Minh Chiêu tiến về phía một ngôi mộ vô danh, vươn tay gõ lên bia mộ. Nghe như không theo nhịp điệu nào, nhưng lại như có bí mật cất giấu trong nhịp điệu đó. Đợi khi gõ hết nhịp cuối cùng, ngôi mộ cũ kĩ đó đột nhiên tách thành hai phần, xuất hiện lối đi chật hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một người đi, tự tạo thành một hầm kéo dài trong lòng đất.
Minh Chiêu cất bước xuống, Dạ Cô Tinh theo sát phía sau, kiềm chế lại tâm trạng nôn nóng, nắm chặt lấy lòng bàn tay mình.
Cô đoán quả không hề sai, đứa bé trong bụng cô và An Tuyển Hoàng quả thực có mối liên hệ đặc biệt gì đó với nhau. Cho nên khi An Tuyển Hoàng gặp nạn, cô mới có phản ứng dữ dội như vậy.
Mà lần trước, An Tuyển Hoàng có thể đến kịp thời như vậy, bảo vệ cô thoát khỏi phát súng của bang Tam Hợp, chắn chắn cũng vì anh đã cảm nhận được điều gì, mới phát hiện ra cô và kéo cô thoát khỏi ở một nơi tối tăm như vậy. Nếu không, chỉ dựa vào một thiết bị theo dõi cảm ứng nhiệt cũng không thể nào định vị được chính xác vị trí của cô trong thời gian ngắn như vậy.
An Tuyển Hoàng, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy….
Dưới sự dẫn đường của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh đi qua từng trạm gác. Cuối cùng cũng đến được một căn phòng chứa đầy máy móc. Tiếng tích tích vang lên không dứt, chiếc kính thủy tinh màu xanh khúc xạ những tia ánh sáng màu xanh yếu ớt, nhưng lại khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy bực bội mà không thể nói rõ. Cảm giác không thể hít thở bao quanh lấy cô, tầm mắt hướng về phía chiếc cánh cửa khép kín kia, cô có dự cảm, người đàn ông cường thế bá đạo đó nhất định ở trong kia.
Đưa cho Minh Triệt viên đạn đã được gói chặt trong chiếc túi nhựa, Dạ Cô Tinh chậm rãi bước về phía cánh cửa, nhẹ nhàng vặn chiếc tay nắm cửa, âm thanh theo đó phát ra.
Chú An đứng ở một bên, nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt, ánh mắt lướt xuống chiếc bụng bằng phẳng của cô, đáy mắt đột nhiên ánh lên giọt nước mắt hạnh phúc….
Đã bao nhiêu năm rồi?
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã hai mươi chín năm trôi qua! Gia chủ không còn là cậu bé bướng bỉnh, thương tích đầy mình, quyết liệt vật lộn trên sân nữa. Mà giờ đây tóc chú cũng đã bạc đầu, tóc mai hai bên cũng bạc trắng, dần dần già đi.
Thời gian tôi luyện cậu bé yếu ớt lúc trước thành một vương giả thật sự. Hùng mạnh đến mức đủ sức đứng trên đỉnh thế giới, tận hưởng cảnh đẹp khắp thiên hạ! Nhưng vẫn chỉ có một mình cô đơn, một đời đơn độc.
Nếu như một ngày nào đó, chú cũng không còn nữa, vậy gia chủ...
Nhưng mà, bây giờ đã khác rồi! Gia chủ không chỉ tìm thấy được tình yêu của đời mình, mà còn có con rồi!
An Thái cảm thấy bây giờ cái chết chẳng có gì đáng sợ, ông có thể mỉm cười nơi chín suối, chết cũng chẳng có gì hối tiếc.
Đẩy cửa ra, Dạ Cô Tinh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đang nằm yên tĩnh trên giường nhắm mắt ngủ say. Cửa kính hắt lên ánh sáng màu xanh ấm áp, lúc này phản chiếu đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt của người đàn ông ấy. Cô đưa tay vuốt mấy sợi tóc vương trên trán của anh. Động tác của cô gái nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng thùy mị chưa từng thấy trước đây.
Trong căn phòng trống trải, chỉ nghe thấy tiếng máy móc hoạt động. Cô gái thì thào giọng nói trong trẻo, tựa như tiếng nói thì thầm đêm khuya, vương vấn bên tai.
“Tại sao không hỏi tôi về chuyện viên đạn? Anh thừa biết là tôi sẽ đưa nó cho anh mà…. Anh sợ tôi làm mất rồi, không muốn tôi tự trách mình cho nên mới chẳng hỏi tôi một câu sao? Đồ ngốc! Anh biết không… hình như tôi cũng thích anh mất rồi.”
Cho nên, anh nhất định không được xảy ra chuyện!
.....
Làn gió mang theo cảm giác mát mẻ của buổi sáng sớm, một vầng mặt trời đỏ đang nhô lên cao ở phía Đông. Ánh nắng vàng chiếu khắp không gian, khiến bãi tha ma cũng không còn u ám trước khung cảnh này, mà còn khoác lên một luồng ấm áp lờ mờ, phúc lành quay về.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Nhưng đối với không gian bên dưới bãi tha ma, không gian màu xanh bốn mùa chẳng hề có sự thay đổi kia. Mặt trời lặn rồi lại mọc, chỉ có đồng hồ chạy không ngừng trên tường là minh chứng duy nhất của thời gian trôi.
Suốt ba mươi sáu tiếng qua, người đàn ông này vẫn chưa từng mở mắt ra một lần nào. Một hình dáng mảnh mai đang yên tĩnh tựa vào bên cạnh giường, quầng thâm hiện rõ dưới mắt cô. Lông mi khẽ động, lông mày nhíu lại, cho dù là đang ngủ, cũng có thể thấy rõ cô không hề được yên giấc.
Bàn tay mảnh mai của cô được bàn tay dày rộng của người đàn ông nắm chặt. Dù cho anh đang nhắm mắt, không thể cử động, nhưng vẫn ngang ngược như cũ, mạnh mẽ, mang theo dã tâm độc chiếm cùng yêu thích vốn có của đàn ông mà nắm chặt lấy tay cô.
Vào lúc này, số liệu hiển thị trên máy móc vốn dĩ vẫn luôn ổn định, không rõ vì sao đột nhiên thay đổi. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra, mang theo sự lạnh lẽo và cảnh giác. Giống như mãnh thú đang ở tư thế chờ đợi tấn công. Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên tặng cho con mồi một nhát chí mạng.
Khi ánh mắt nhìn đến bóng dáng mảnh mai tựa bên giường, vẻ nghiêm nghị trong mắt anh không còn nữa, mà thay vào đó là niềm vui sướng dịu dàng. Tuy chỉ là một chút thoáng qua nhưng thật sự đã tồn tại trong mắt anh, xen lẫn vào đó là sự yêu thương. Giống như anh có thể yên tĩnh mà nhìn cô cho đến đầu bạc răng long.
Bàn tay mảnh mai của cô được bao bọc trong bàn tay to lớn của anh. Nơi lòng bàn tay tiếp xúc mang theo hơi ấm truyền đến, giống như anh đang cầm một viên ngọc, bình thản ấm áp, mang lại cảm giác thật dịu dàng.
Ánh mắt nhìn đến hàng lông mày đang nhíu lại của cô, đôi mắt hiện lên sự yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra. Cánh tay còn lại của anh đưa ra, muốn giúp cô xoa dịu hàng lông mày đang nhíu chặt lại đó. Lại không ngờ đôi mắt đen linh động sáng trong của cô đột nhiên mở ra, khiến cho động tác của anh đột nhiên khựng lại. Khóe miệng lộ nụ cười bình thản, sự ngang ngược bá đạo trong mắt anh giờ đây lại được thay bằng sự dịu dàng yêu thương. Anh dùng chất giọng trầm khàn khi vừa tỉnh dậy hỏi: “Tỉnh rồi?”
Dạ Cô Tinh chỉ nhìn anh mà không nói gì.
An Tuyển Hoàng khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị rút tay về. Không ngờ lại bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt, kéo lấy, cuối cùng đặt trên gương mặt đẹp như hoa của cô.
An Tuyển Hoàng ngước mắt, cả người chấn động khi nhìn vào ánh mắt sáng trong của cô.
Hai người nhìn nhau, chỉ một ánh mắt nhưng lại có cảm giác đã qua cả ngàn năm.
“Tại sao?” Cuối cùng là Dạ Cô Tinh lên tiếng trước.
“Em sẽ lo lắng.”
Bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến cho mũi cô cay cay. Quả nhiên là anh sợ cô lo lắng, ngay cả một câu cũng không hỏi. Nếu không phải Minh Chiêu gọi điện đến, thì cô đã ném viên đạn này đi từ lâu, vậy thì hậu quả…
“Minh Triệt sẽ có cách.” Dường như nhìn ra được sự sợ hãi của cô, An Tuyển Hoàng lập tức lên tiếng giải thích. Cho dù không có viên đạn này, sớm muộn gì Minh Triệt cũng sẽ điều chế ra được thuốc giải. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không nhẹ nhõm giống như trong tưởng tượng của anh. Đúng vậy, thuốc giải sớm muộn cũng sẽ được điều chế ra. Cô biết rõ năng lực của cấp dưới của anh. Nhưng, quá trình sẽ bị kéo dài ra rất nhiều. Trong lúc đó, chắc chắn anh cũng chịu không ít đau đớn.
Nếu cô không kịp thời đưa viên đạn cho Minh Triệt, vậy thì có phải người đàn ông này vẫn còn nằm trên giường, cùng làm bạn với những máy móc lạnh băng này hay không?
Cô vẫn luôn cho rằng, anh mạnh mẽ ngang ngược, sự yêu thích mà anh dành cho cô cùng lắm cũng chỉ là một loại dục vọng chiếm hữu trá hình. Cô cho rằng, anh không hiểu được thế nào là tôn trọng, không hiểu được thế nào là tình yêu, cũng không hiểu được cái gì gọi là hoạn nạn có nhau.
Nhưng, cô đã nhận ra bản thân đã quá sai lầm!
Tất cả sự ngưỡng mộ, yêu thương của người đàn ông này đều được anh đặt tận sâu trong trái tim, biến thành hành động. Không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt. Cũng không trêu chọc tán tỉnh. Nhưng, anh lại đặt cược sinh mạng của mình để đổi lại sự “không lo lắng”, “không áy náy” của cô, một mình lặng lẽ nhận lấy tất cả. Cho dù gió bão ập đến, thì việc đầu tiên anh làm sẽ là bảo vệ cô thật an toàn phía sau lưng anh.
Tình yêu của anh, không phải bằng lời. Im lặng, chỉ làm, không nói.
Dạ Cô Tinh đã hiểu, cô có thể cảm nhận được rõ ràng. Rằng thứ ẩn bên dưới vẻ ngoài thờ ơ lạnh lùng là một trái tim đập lên từng hồi ấm áp vì cô.
Khóe mắt hơi cay cay, cô khẽ chạm lên môi của anh. Cảm giác đầu tiên của cô là lạnh, nhưng cô lại bằng lòng dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho anh.
An Tuyển Hoàng nhất thời ngẩn người ra. Tiếp đó, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động! Trước đây, cô luôn né tránh sự thân mật của anh. Anh biết, cô vẫn còn e ngại với anh.
Nhưng bây giờ… có phải là, cô đã chấp nhận anh rồi không?
An Tuyển Hoàng cảm thấy, đây là vấn đề rất nghiêm túc, anh nhất định phải hỏi cho rõ. Do đó, anh đã làm ra một động tác khiến cho cô suýt chút nữa là tức giận. Chỉ thấy anh né ra phía sau, nụ hôn của Dạ Cô Tinh rơi vào khoảng không. Cô lập tức ngây ngẩn cả người, khi mở mắt ra lại trông thấy dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu của anh nhìn cô.
“Em… có thích tôi không?”
Dạ Cô Tinh cảm thấy người đàn ông này thật sự là một tên ngốc! Cô cũng đã thể hiện ra rõ ràng như vậy rồi, còn cần hỏi nữa sao?! Đây là lần đầu tiên cô chủ động, thế mà lại bị anh… tránh đi?!
Cô cảm thấy, rất, vô cùng, cực kỳ mất mặt! Còn khó chịu nữa!
“Có thích.. anh không?”
Lại còn dám hỏi vậy nữa chứ? Dạ Cô Tinh rất muốn đánh người, nhưng lại chú ý đến việc anh vẫn còn là bệnh nhân, nên chỉ đành hậm hực coi như không có gì, giận dỗi nói: “Không thích! Không thích!”
An Tuyển Hoàng lập tức sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ u ám, vô cùng tủi thân nói: “Em nói dối. Anh nghe thấy rồi.”
“Anh! An Tuyển Hoàng, nếu anh nghe thấy hết rồi còn hỏi cái gì nữa chứ?!”
Không ngờ người đàn ông đột nhiên nhếch miệng, khẽ cười, vẻ mặt vừa si mê vừa ngốc nghếch, lúng ta lúng túng nói: “Thì ra là thật. Bây giờ thì đúng rồi.”
“Anh… Ưm…”
Anh ngang ngược bá đạo ôm chặt cô vào lòng, không nói câu nào đã mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn mang theo sự hưng phấn, yêu thích cuồng nhiệt khó lòng diễn tả được. Kỹ thuật hôn không tốt lắm, nhưng lại mang theo sự cướp đoạt cùng chiếm hữu nguyên sơ nhất. Anh dường như muốn cắn nuốt người con gái mình đang ôm trong lòng này vào bụng.
Dạ Cô Tinh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thăm dò đáp lại anh. Nhưng không ngờ phản ứng này của cô lại khiến cho hô hấp của anh ngày càng hỗn loạn, động tác cũng càng thêm không kiêng nể gì. Bàn tay vuốt ve sau lưng cô không biết đã tiến vào trong áo từ lúc nào.
Không còn bị ngăn cách bởi quần áo ra, An Tuyển Hoàng cảm nhận được bàn tay tiếp xúc với một mảnh trắng mịn. Cảm xúc còn ấm áp, mềm mịn hơn cả những viên ngọc ấm áp. Anh hơi khó nhịn mà càng muốn tìm kiếm nhiều hơn. Bàn tay to lớn lần tìm đến phía trước người cô. Nhưng khi anh vừa chạm đến vùng bụng thì đột nhiên ngừng lại.
Cả người Dạ Cô Tinh run rẩy, đột nhiên mở to mắt. Sao cô lại quên mất, bây giờ trong bụng mình vẫn còn có bé con này!
Ngoại trừ hôn môi, đụng chạm nhau một chút ra, thì hai người bọn họ thật sự không thể có thêm bất cứ động tác nào nữa.
Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang cố gắng kiềm chế, âm thầm chịu đựng. Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự đồng tình, bây giờ người khó chịu nhất chính là anh ấy…..
....
Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ, tiếng sóng biển êm ả, sóng đánh vào bờ biển, vỡ ra thành từng bọt sóng trắng xóa như đóa hoa, biệt thự tinh xảo đứng lặng im bên bờ biển, chiếm lấy một vùng thanh nhàn này cho riêng mình.
Phía xa, tại nơi tiếp giáp giữa chân trời và mặt biển, một vầng mặt trời đỏ rực đang từ từ nhô lên. Ánh sáng rực rỡ màu cam trải đầy cả một vùng biển, ánh sáng xanh đỏ giao nhau, lạnh ấm đan xen, đẹp không sao tả xiết.
Sau khi An Tuyển Hoàng tỉnh dậy thì được Minh Triệt kiểm tra, kết quả cũng không có gì đáng ngại. Anh có vẻ nhìn ra được Dạ Cô Tinh không thích môi trường ở dưới lòng đất như thế này. An Tuyển Hoàng lập tức vung tay, để cho tất cả mọi người chuyển đến biệt thự cạnh bờ biển.
Dạ Cô Tinh cũng đã xin Vương Thạch cho cô nghỉ năm ngày. Những cảnh diễn của cô tạm thời để lại, cứ quay phân cảnh của Hứa Đình và Tiêu Mộ Lương trước.
Mà phía bên Diệp Lưu Thanh, nam phụ Thẩm Thác do Tôn Uy diễn, cũng đã hoàn thành xong vai diễn của mình.
Trên thực tế, xét toàn bộ kịch bản “Bầu trời thành phố”, tuy nói Thẩm Thác là nam phụ, nhưng lại có rất ít cảnh quay. Cảnh đầu tiên, anh ta đứng trên tháp truyền hình, gọi điện trực tuyến với chương trình “Bầu trời thành phố”, có một cuộc nói chuyện căng thẳng với Tiêu Tinh. Cảnh thứ hai anh ta thả người từ tầng cao nhất xuống, cuối cùng chết trước mặt Tiêu Tinh.
Vì thế, Vương Thạch đã giao toàn bộ phần quay cho Diệp Lưu Thanh phụ trách và Tào Quân đảm nhận việc giám sát.
Vì thế, từ khi bắt đầu quay “Bầu trời thành phố” đến bây giờ, Dạ Cô Tinh chưa từng gặp diễn viên Tôn Uy.
Có điều Vương Thạch đã cam đoan, người này là do chính anh ta lựa chọn, kỹ năng diễn xuất tốt, phẩm chất cũng không tệ, tuyệt đối sẽ không yêu sách như Thích Vận Thi. Sau này, cô cũng nghe Diệp Lưu Thanh khen ngợi anh ta rất nhiều, lúc này Dạ Cô Tinh mới hơi yên tâm.
Cũng không thể trách cô lo lắng như vậy, “Bầu trời thành phố” là bước đầu tiên quan trọng nhất khi cô bước vào ngành giải trí, tuyệt đối không được có một sơ suất gì. Và bây giờ cô cũng rất cần thân phận diễn viên làm vỏ bọc, để cô có thể che giấu tài năng, chờ đợi Ám Dạ ngày càng trở nên lớn mạnh hơn.
Tiếp theo, cô cần nhất chính là sự ủng hộ của nhiều người, để tập hợp những anh chị em đang sống rải rác trên khắp thế giới càng sớm càng tốt!
Dạ Tổ do sư phụ của Diệp Tử - Dạ Cơ Sơn thành lập. Lúc đầu tính cả cô thì có tổng cộng mười sáu người, do chính tay sư phụ thu nhận dạy dỗ. Sau khi sư phụ thu nhận cô, lại liên tiếp nhận các cô nhi đến từ các cô nhi viện khác nhau. Dựa theo thời gian thứ tự nhập môn, Diệp Tử là lớn nhất, biệt hiệu là Dạ Nhất.
Mười lăm người khác, lần lượt có biệt hiệu từ Nhị đến Thập Lục. Trong số họ có người lớn tuổi hơn hoặc nhỏ tuổi hơn cô, nhưng xét theo vai vế, họ đều cung kính gọi cô một tiếng chị.
Bên phía Giang Tây, Đàm Hạo truyền tin về. Với điều kiện tiên quyết là không được làm kinh động đến các thế lực khác, anh ta đã âm thầm thôn tính một tổ chức nhỏ, đổi tên thành ‘Dạ xã’.
Cho đến thời điểm hiện tại, Dạ xã đã chính thức xuất hiện ở trong giới hắc đạo phía nam. Nhưng ở phía nam đã có rất nhiều các bang phái trong tình hình mạnh ai nấy sống. Thế lực của Dạ xã nhỏ đến mức không ai muốn quan tâm đến. Đây cũng chính là điều Dạ Cô Tinh mong muốn!
Thứ cô muốn chính là yên lặng núp trong bóng tối, sau đó chờ một cơ hội thôn tính. Chỉ cần một ngày Dạ xã không làm người khác chú ý đến, như thế sẽ tranh thủ thêm được một ngày. Lúc này, sức mạnh của Dạ xã còn quá yếu, phía nam ở xa tầm với. Với tình hình bây giờ, cách tốt nhất chính là che giấu tài năng, chờ đợi cơ hội. Kẻ thù bên ngoài ánh sáng không đáng sợ, bởi vì bạn đã biết kẻ đó chính là kẻ thù. Kẻ thù ẩn núp trong bóng tối mới chính là thứ đáng sợ, bởi vì thần chết sẽ tìm đến bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận ra!
Trời xanh thăm thẳm, không khí trong lành, bên trong vườn, mặc dù đang giữa trời thu nhưng hoa lá nở rộ đua nhau khoe sắc.
Trong đình nghỉ mát, tay người đàn ông đang cầm quân cờ đen, tập trung suy nghĩ. Chiếc áo đỏ như máu, tóc đen như suối nước, được xõa ra ở sau lưng. Đôi mắt xanh biếc giống như biển cả vô biên. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần có một chút tái nhợt, dường như còn đẹp hơn bông hoa trong vườn.
Diễm lệ nhưng không quyến rũ; xinh đẹp như không lẳng lơ.
Lời hay ý đẹp, tri kỷ khó tìm.
Nếu giờ phút này có người xông vào, ắt sẽ cảm thấy cảm thấy như đang bước nhầm vào hậu viện của khuê phòng thiếu nữ thời cổ đại. Có người đẹp bên cạnh cùng nhau ngắm hoa, phong cảnh như thế, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Mặt đẹp như hoa, lông mày lá liễu. Ai lại không say đắm dung mạo này?
Muôn vàn sắc đẹp, uốn lượn thiết tha cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Nguyệt thần côn! Nguyệt thần côn!” Quân cờ trong tay Nguyệt Vô Tình thoáng dao động. Khi nhìn kỹ lại, anh ta đã đi một nước cờ sai mất rồi.
Một bước đi sai sẽ kéo theo tất cả các bước đều sai, rồi sẽ bị thua.
“Nguyệt thần côn! Nguyệt thần côn!” Ở bên kia, tiếng gào thét của Minh Triệt vang lên từ phía xa, mang theo sự phấn khích và kích động không thể kiểm soát, giống như phát hiện ra vùng đất mới.
Hàng lông mày của Nguyệt Vô Tình hơi nhíu lại, trong lòng âm thầm nghĩ, thật là phiền phức!
Minh Triệt thở hồng hộc chạy vào trong đình, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng ánh mắt lại tỏa sáng như viên kim cương đen sáng chói sau khi được rửa bằng nước, phát sáng óng ánh bức người. Anh ta thuận tay lấy chén trà trên bàn đá, tu ừng ực hết sạch.
Nguyệt Vô Tình muốn nói lại thôi, cuối cùng đành từ bỏ, chỉ có ánh mắt bí ẩn khó đoán nhìn chén trà kia.
“Ồ! Trà này thơm quá! Rót cho tôi thêm một chén!” Nói xong, anh ta liền tùy tiện đưa chén trà đến trước mặt Nguyệt Vô Tình, lại còn muốn người ta rót trà cho mình!
Trái lại, Nguyệt Vô Tình không có phản ứng gì đặc biệt, tự tay rót một chén trà đầy cho anh ta, sau đó ánh mắt lại nhìn vào bàn cờ.
Ánh mắt Minh Triệt nhìn vào đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của người đàn ông kia, bàng hoàng sửng sờ, con mẹ nó! Một người đàn ông có một đôi tay đẹp như thế để làm gì?! Cũng không phải là làm công việc xoa bóp cho người ta!
Còn có gương mặt kia, dựa vào cái gì mà anh ta lại đẹp như thế?!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Minh Triệt lại thích chành chọe với Nguyệt Vô Tình!
Bĩu môi, nhấp một ngụm trà, bây giờ lại tao nhã hơn lúc trước nhiều: “Ấy? Không đúng. Cái này không phải là hương vị lúc nãy, không thơm bằng.”
Lông mày của Nguyệt Vô Tình khẽ nhướn một cái.
Minh Triệt như túm được tóc của kẻ thù, hét toáng lên: “Ê! Nguyệt thần côn, có phải anh thấy tôi đến nên cố tình giấu trà ngon đi không?”
“...”
“Không nói gì là đồng ý rồi nhé! Nhanh, giao trà ngon ra đây!”
“Không có.”
“Đừng hòng lừa tôi!”
“Thực-sự-không-có!”
“Vậy thì tại sao hai chén trà trước sau lại có vị khác nhau thế chứ?”
“...”
“Không trả lời được chứ gì! Hừ! Rõ ràng chén thứ nhất có mùi rất thơm, ừm, giống mùi hoa, nhưng cũng không giống lắm. Nhưng mà tại sao chén thứ hai không có!”
“Ồn ào quá!” Nguyệt Vô Tình vỗ bàn đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Nguyệt Vô Tình đưa tay gỡ ‘móng vuốt’ của Minh Triệt ra, ngồi xuống băng ghế đá, cảm xúc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh ta thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này, Minh Triệt mới vỗ đầu mình một cái, cong môi cười tí tửng: “Anh đoán xem, lúc nãy tôi vào phòng làm việc thấy được cái gì?”
“Gia chủ.”
“Xì! Nói thừa.” Ai mà chả biết phòng làm việc là nơi quan trọng. Ngoại trừ gia chủ, bất kỳ ai cũng không được phép tùy ý ra vào. Khụ khụ, có điều bây giờ có một trường hợp ngoại lệ. Nhớ lại cảnh tượng anh ta nhìn thấy khi đẩy cửa bước vào kia, chậc chậc... hương diễm ướt át đến như vậy!
“’Hồi xuân’ rồi đấy hở?”
“Mấu chốt không phải… này này! Tôi nói này Nguyệt thần côn, anh đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Tôi muốn nhấn mạnh là gia chủ đã nghĩ thông rồi!”
Nguyệt Vô Tình bĩu môi, mặt kiểu “Thì ra bây giờ cậu mới biết”, làm Minh Triệt tức đến mức đầu muốn bốc khói luôn!
Minh Triệt đứng một bên nghiến răng nghiến lợi dậm chân một hồi. Một lúc sau Minh Triệt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, anh ta nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Tình dò hỏi: “Phu nhân.... là người như thế nào?”
Nguyệt Vô Tình ngạc nhiên, vấn đề này thật sự không chỉ có mình Minh Triệt hiếu kỳ, mà anh ta cũng rất tò mò! Nhìn những việc trước mắt, cô Dạ này, không đơn giản như tư liệu trên giấy mà bọn họ điều tra được.
Trẻ mồ côi, hai mốt tuổi, bởi vì đắc tội với viện trưởng nên cô cùng với em trai bị đuổi khỏi cô nhi viện, vừa làm vừa học, cuối cùng thi đậu Đại học Bắc Kinh ở thủ đô.
Một lý lịch đơn giản, rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy hết. Thế nhưng bọn họ đều biết người phụ nữ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế. Có thể trong tình cảnh tay không tấc sắt, lại đang mang thai, giết sạch mười mấy người của bang Tam Hợp. Hơn nữa không sợ sự uy hiếp từ gia chủ, trầm lặng điềm tĩnh, phảng phất còn mang theo bá khí sát phạt quyết đoán của bậc vương giả.
Người phụ nữ như thế này, nếu như có mưu đồ gì khác, vậy thì gia chủ…
“Không phải anh còn biết xem quẻ à? Anh xem đi!”
Minh Triệt tuy rằng vô tâm vô phế, nhưng trong thời điểm quan trọng anh ta vẫn nắm được trọng điểm. Sự do dự đối với Dạ Cô Tinh xuất phát từ lòng trung thành và quan tâm với An Tuyển Hoàng.
“Quẻ tượng hỗn loạn, thiên cơ không rõ ràng.” Không chỉ Minh Triệt có nghi ngờ, mà Nguyệt Vô Tình cũng đã tính từ lâu. Nhưng kết quả lại khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.
Là quẻ... trống trước giờ chưa từng có! Thật sự là trống rỗng!
“Là... là ý gì?”
“Ý chính là người anh muốn hỏi không nằm trong phạm vi năng lực tôi có thể dự đoán được.” Minh Triệt cau mày, cả người đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc: “Cái này có thể chứng tỏ điều gì?”
“Xuất hiện loại quẻ này chỉ có hai loại tình huống. Thầy tướng số không thể tự xem mệnh của mình, vì vậy, khi tôi tự gieo quẻ cho mình cũng sẽ xuất hiện tình trạng không có quẻ tượng như vậy. Nhưng hiển nhiên, có thể bỏ qua tình huống này, vậy chỉ còn lại một khả năng.”
Nguyệt Vô Tình ngưng lại một lát, đôi mắt xanh lam trong veo nhìn về phía xa xăm, dường như cả người đều lập tức trở nên mờ mịt.
Minh Triệt sững sờ, cẩn thận từng chút mà mở miệng: “Là... là cái gì?”
“Vượt ra khỏi Tam giới, không nằm trong ngũ hành.” Một người nắm được thiên cơ, làm sao có thể để người khác dễ dàng tìm thấy.
(Tam giới: Dục giới: Là thế gian mà chúng ta đang sống trong hiện tại, con người ở cõi dục thì còn rất nhiều ham muốn, ưa thích đủ mọi thứ trên đời. Sắc giới: Là thế giới của những người đã từ bỏ cuộc sống bon chen, tranh giành, hơn thua... ở bên ngoài và họ thường tham thiền, nhập định (phật giáo). Vô sắc giới: Là thế giới của các chư thiên, thần...ở cõi trời.)
....
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh lách người một cái tránh khỏi cánh tay người đàn ông, tức giận nói: “An Tuyển Hoàng, anh có thôi đi không?”
Bả vai cô gái lộ ra một nửa, đôi môi mềm đỏ mọng, lúc này cô đang nắm chặt cổ áo, tức giận trừng mắt.
Móe thật chứ! Không có việc thì tự nhiên đến phòng làm việc làm gì! Dạ Cô Tinh thật sự muốn tự tát cho mình một cái! Rõ ràng bây giờ cô là cừu dâng lên miệng cọp, mỹ vị cao lương đưa đến tận cửa mà!
Mấy ngày hôm nay, cuối cùng Dạ Cô Tinh cũng phát hiện ra, da mặt của người đàn ông này càng ngày càng dày, thường xuyên lôi kéo cô làm một số chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ. Cũng may là anh vẫn còn chú ý tới con, không có thật sự làm đến bước đó. Nhưng Dạ Cô Tinh thì thật thảm!
Mỗi ngày cô đều giống như một con búp bê bị người đàn ông này ôm tùy lúc tùy nơi, động một cái là ở đây một miếng, ở kia một vết. Anh giống hệt như thằng nhóc con tìm thấy món đồ chơi mới, không tiếc công sức mà khám phá.
Dạ Cô Tinh đối với người đàn ông đã sắp ba mươi mà đến tận trước khi gặp cô đời trai vẫn chưa bị phá cũng hơi kinh ngạc và... coi thường.
Thật ra, trong lòng cô lại tràn ngập vui vẻ. Giống như cô đã hoàn toàn giao bản thân mình cho anh. Mà để đáp lại, người đàn ông này cũng hoàn toàn thuộc về cô.
Điều này khiến cô cảm thấy bình đẳng.
Ngay cả khi chưa từng mở lời tra hỏi, nhưng Dạ Cô Tinh có thể đoán ra, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không tầm thường. Mà anh họ An, ngoại trừ gia tộc đó, cô không nghĩ được gì khác.
Nhưng, thế thì sao? Cô yêu người đàn ông này, không phải thân phận, quyền thế, địa vị. Chỉ vì anh là An Tuyển Hoàng mà thôi!
Mà những thứ đó cô không cần. Nếu muốn, cô vẫn có thể vươn tay giành lấy!
“Em không muốn làm người phụ nữ phụ thuộc.” Dạ Cô Tinh đột nhiên bật lên một câu, nụ hôn của người đàn ông chợt ngừng lại, ngẩng lên khỏi cần cổ trắng ngần của người phụ nữ.
“Nếu như anh là một thân cây, vậy thì em không muốn làm một cây tầm gửi chỉ biết bám vào anh.” Dạ Cô Tinh mở lời một lần nữa, giọng nói nghiêm túc.
Không phải cô đang nói đùa, cô yêu An Tuyển Hoàng, vì vậy cô không muốn làm loại phụ nữ chỉ biết cậy quyền dựa thế vào anh. Cô muốn được sánh vai đứng cùng với anh, đi bên cạnh anh, cùng anh vượt qua sóng gió. Đây là sự kiêu ngạo của cô, cũng là cách cô yêu anh!
An Tuyển Hoàng hơi ngây người, đôi mắt đen láy nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của cô. Đôi mắt sáng bừng mà anh nhìn thấy ngay lập tức khiến anh thở gấp. Một niềm tự hào mơ hồ dâng lên... Đây là cô gái mà An Tuyển Hoàng anh yêu!
Ôm cô vào lòng, ánh sáng sâu thẳm lay động xuất hiện trong đôi mắt đen láy của người đàn ông. Một nụ hôn chân thành đặt trên trán cô gái. Dường như cả ngàn vạn lời nói đều tan vào nụ hôn nhàn nhạt này, không mang theo một chút khơi gợi sắc tình nào. Chỉ đơn thuần là tình yêu, lưu luyến không rời.
Anh nói: “Được”
Sát cánh bên nhau, mỉm cười nhìn thiên hạ!
Có một bài thơ đã viết thế này:
Anh phải là một gốc cây bông gòn ở bên cạnh em
Đứng bên cạnh em như một cái cây vững chãi.
Rễ, bám sâu vào lòng đất.
Lá, chạm vào đám mây xanh.
....
Chúng ta cùng nhau vượt qua gió lạnh, sấm chớp, bão giông.
Chúng ta cùng nhau ngắm sương mù bay lượn, áng mây ráng hồng.
Khi An Tuyển Hoàng đưa cô lên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn trên tầng đầy thiết bị y tế, Dạ Cô Tinh sững sờ. Nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện tất cả đều được trang bị các thiết bị khoa phụ sản. Bao gồm cả máy siêu âm, máy điện tim, hệ thống quan sát mẹ và bé. Thậm chí cả lồng ấp trẻ sơ sinh cũng đều có!
Toàn bộ cả một tầng được sắp xếp thông thoáng, tất cả thiết bị được lắp đặt ngăn nắp. Có phòng khám và phòng mổ riêng biệt, giống như một phòng khám sản phụ khoa hoàn chỉnh.
Một bác sĩ nữ trung niên mặc áo blue trắng bước đến gần hai người họ và kính cẩn chào: “An thiếu.” Sau đó quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt đánh giá, giọng điệu vẫn rất kính trọng: “Phu nhân.”
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười một tiếng, một áp lực mạnh mẽ tràn ra khỏi người, suýt chút nữa làm cho vị bác sĩ trung niên kia lảo đảo, không còn dám coi thường nữa, sắc mặt càng thêm cung kính.
"Phu nhân thì không dám nhận. Cứ gọi tôi là cô Dạ là được rồi."
Khi nào cô còn chưa cùng An Tuyển Hoàng kết hôn thì cô vẫn không muốn nhận loại xưng hô này. Không phải không xứng, cũng không phải ra vẻ thanh cao, mà là danh không chính ngôn không thuận.
Cô cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
"Vâng, cô Dạ."
Nếu như cô nói không cảm động là giả! Người đàn ông này tuy không nói nhiều, nhưng tấm lòng và tình cảm của anh dành cho cô đều được thể hiện bằng những hành động thiết thực!
Có lẽ là lần trước khi đi khám thai cùng cô, gặp phải cô y tá kì lạ đó, Dạ Cô Tinh biết rằng anh không hài lòng. Nhưng cô lại không ngờ anh lại tự mình mở khoa sản! Khỏi cần nói, trang thiết bị ở đây chắc chắn là tiên tiến nhất, bác sĩ cũng là người giỏi nhất.
Nói là coi tiền như rác chắc cũng không quá nhỉ? Dạ Cô Tinh nhìn thấy hết tất cả, trong lòng thấy ấm áp, xoay người tựa vào vòng tay người đàn ông, kiễng chân ghé vào bên tai anh: "Chàng trai, cám ơn anh."
Hơi thở của người phụ nữ như hoa lan, hương thơm quấn quýt. Đôi mắt đen sâu thẳm của An Tuyển Hoàng khẽ chuyển động. Anh cúi đầu hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, học theo cách nói của cô: "Cô gái, anh yêu em."
Rèm cửa lay động trong gió, tiếng sóng ngoài cửa sổ, hơi ấm bên trong cửa sổ.
Chỉ là trong lòng vị bác sĩ trung niên chấn động kinh hãi. Đây vẫn là vị vẫn thích chém thích giết, lãnh khốc vô tình kia sao?
....
Năm ngày ngắn ngủi qua đi, suốt mấy ngày nay An Tuyển Hoàng đều đặn ‘giao lưu tình cảm’ với cô. Dạ Cô Tinh thật sự bị anh làm cho sợ luôn rồi, cho nên sáng sớm đã lái xe trốn đi rồi.
Mà Minh Triệt thấy chiếc xe thể thao mình mới mua bị gia chủ mang đi lấy lòng phụ nữ, cũng không ngủ nướng nữa, cằn nhằn và đứng dậy đi dép lê vào phòng làm việc để khóc lóc tố cáo!
Khi Minh Chiêu đưa một tờ chi phiếu ba triệu đến trước mặt cậu ta, đến cả tay nắm cửa phòng làm việc cũng chưa chạm vào, người nào đó đang cau có lập tức nở nụ cười còn tươi hơn hoa rồi lập tức biến đi.
Ba triệu đó! Đủ để anh ta mua được hai chiếc xe luôn!
Hahaha! Lời rồi lời rồi! Kiếm lời to rồi!
Ở phía bên kia, Dạ Cô Tinh đang lái một chiếc Lamborghini Reventon. Thân xe màu xanh sapphire, tinh giản đầy khí chất. Nếu đi trên đường chắc chắn tất cả mọi người đều phải quay lại nhìn!
Mắt cô khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, hai bóng người lóe lên, một đen một trắng. Người bình thường khó mà nhìn thấy được.
Khóe môi gợi lên một đường cong sắc bén. Ngay khi Dạ Cô Tinh đạp mạnh lên chân ga, chiếc lamborghini mạnh mẽ vọt về phía trước, giống như một mũi tên bắn ra khỏi dây, bụi bay tứ tung, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.
"Để tôi xem xem rốt cuộc mấy người có bản lĩnh gì…"