https://truyensachay.net

[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 95: Người mặt dày, cô không ưa

Trước Sau

đầu dòng
Mặc dù MI6 đã bị lật đổ thành công dưới hàng loạt thao túng mưu tính của Dạ Cô Tinh, nhưng các cuộc tiếp xúc và đàm phán sau đó vẫn khá tốn công sức.

Ví dụ, để chọc một cái lỗ thủng là việc rất dễ dàng, nhưng để sửa chữa thì phải phí một chút công sức.

Dạ Cô Tinh làm một, An Tuyển Hoàng làm tiếp mười lăm. Cô chịu trách nhiệm “gây rắc rối”, An Tuyển Hoàng chịu trách nhiệm “giải quyết hậu quả”, thật đúng là phát huy tinh hoa của câu nói “nam nữ phối hợp làm việc không mệt” đến mức tối đa.

Cho nên, mấy ngày nay An Tuyển Hoàng vẫn luôn làm trung gian hoà giải giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ, dù sao thì kế hoạch phòng thủ kia là có được từ hai nhà này.

Mọi thứ, chẳng qua chỉ là đặt chữ lợi ích lên đầu mà thôi.

Đương nhiên, nhà họ Giang và nhà họ Kỷ đã phải chịu nhiều thiệt thòi, cần phải an ủi, lúc này, nhà họ An ra mặt chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Ném những thứ này cho An Tuyển Hoàng lo, còn Dạ Cô Tinh lại rất nhàn nhã.

Đi đến nhà họ Kỷ, nên việc gặp được cô em họ này tất nhiên cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, mà điểm duy nhất khiến Dạ Cô Tinh thắc mắc là tại sao An Tuyển Hoàng lại đưa cô ta đến biệt thự bên bờ biển này.

Vừa suy nghĩ nhanh chóng, vừa mặc cho An Tuyển Hoàng dắt cô đi về phía nhà ăn, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ta: “Anh họ, đợi em…”

An Tuyển Hoàng dừng bước, Dạ Cô Tinh cũng tự nhiên dừng lại, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, cô cũng muốn xem thử, con gái nhà họ Kỷ dạy dỗ, có bản lĩnh lớn cỡ nào!

Kỷ Tu Viện bước lên phía trước hai bước, mỉm cười ngây thơ, vẻ ngoài lanh lợi, xinh xắn, vừa nhìn là thấy tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Chỉ thấy cô ta thân mật khoác tay Dạ Cô Tinh, le lưỡi cười duyên: “Chị dâu, thật ngại quá, làm phiền chị rồi, em…” Đôi má của cô gái nhỏ ửng đỏ và ánh mắt lộ vẻ ngượng ngùng: “Em đi đường vô tình bị té ngã, cũng may có anh họ đi qua. Em chỉ muốn mượn phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, không thì về nhà lại bị mắng… “

Dò xét từ trên xuống dưới của cô ta một phen, quả nhiên trông thấy trên quần áo của đối phương lấm ta lấm tấm bùn đất. Có một vết bùn rất rõ ràng ở bên ngoài đùi phải gần hông. Bây giờ nó gần như đã khô rồi, mỗi lần đi một bước là có cát bùn rơi xuống.

Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi mỉm cười, không nhìn ra một chút khác thường nào: “Ồ vậy à, vậy em họ hãy đến phòng dành cho khách sửa sang lại đi. Tiểu Lâm, đưa cô Kỷ đến phòng dành cho khách đi, mang thêm cho cô ấy một bộ quần áo sạch sẽ.”

Tiểu Lâm lập tức đáp lại, hơi chớp mắt nói: “Cô chủ, quần áo thì…”

“Trong phòng thay đồ của tôi không phải còn có rất nhiều quần áo mà tôi chưa mặc sao?” Sau đó cô quay sang Kỷ Tu Viện, xoa xoa cái bụng đang căng phồng của mình, mỉm cười vô cùng ân cần: “Chắc em không để ý đâu nhỉ? Bây giờ bụng càng ngày càng lớn… những bộ quần áo xinh đẹp đó chị không mặc được nữa rồi.”

Ánh mắt Kỷ Tu Viện rơi vào cái bụng cao ngất của Dạ Cô Tinh, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, rồi sau đó lập tức biến mất sạch sẽ.

Nâng lên một nụ cười rực rỡ, giọng điệu mang theo vài phần hoảng sợ: “Không để ý! Không để ý!”

Kỷ Tu Viện vốn đã khá xinh đẹp, trẻ trung, được nuông chiều từ bé, dáng vẻ da mịn thịt mềm này, lại thêm nụ cười vui tươi của cô ta, tựa như một trái đào, véo một cái là có thể chảy ra nước!

Cô ta nhìn thấy Dạ Cô Tinh vẫn luôn nhìn mình cười, ánh mắt hiền lành, giống như thật sự coi cô ta như “em họ”, Kỷ Tu Viện cười càng ngọt ngào, đây chỉ là một người phụ nữ không hiểu bất cứ chuyện gì mà thôi, cô còn muốn dựa vào đứa bé mà trèo lên cành cao?

Người như vậy, không có học thức, không có thân phận, chỉ có sắc đẹp, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi!

Nghĩ như vậy, Kỷ Tu Viện cảm thấy có chút đắc ý. Lớn lên trong một gia đình hiển hách như nhà họ Kỷ, cho dù Kỷ Tu Viện có lương thiện hơn nữa, thì rốt cuộc cũng chẳng phải là loại tốt lành gì!

Cái này, chính là một loại phép thuật kỳ diệu thay đổi con người vô tri vô giác, gọi là mưa dầm thấm đất.

Làm thế nào mà Dạ Cô Tinh, người biết rõ điều này, lại có thể bị che mắt bởi một nụ cười giả tạo cơ chứ?

Cô chỉ là muốn xem chú hề biểu diễn một vở kịch hay, để vượt qua quãng thời gian dưỡng thai buồn chán mà thôi.

Kỷ Tu Viện vẫn khen không tiếc lời: “Chị dâu xinh đẹp như vậy, cho dù có mặc áo thô vải bố thì vẫn xinh đẹp! “

Giọng nói của cô gái nhỏ trong trẻo to rõ, ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần, lời của trẻ con không cố kỵ gì, hơn nữa còn là những lời nói nịnh nọt như này, ngay cả Dạ Cô Tinh nghe thấy cũng cảm thấy sảng khoái.

Suy cho cùng, được khen ngợi quả thực là điều đáng mừng.

Dạ Cô Tinh cười nói với người giúp việc: “Được rồi, đưa cô Kỷ vào phòng dành cho khách đi.”

“Cảm ơn chị dâu.” trước khi rời đi, Kỷ Tu Viện mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không chút dấu vết mà liếc nhìn An Tuyển Hoàng ở bên cạnh Dạ Cô Tinh, lại thấy tất cả sự chú ý của người đàn ông đó đều đổ dồn vào người phụ nữ trong lòng anh ta, ánh mắt ảm đạm, cô ta mới cùng người giúp việc rời đi.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của An Tuyển Hoàng không hề nhìn vào Kỷ Tu Viện, mặc cho đối phương làm cái gì nói cái gì, anh cũng mang một dáng vẻ thản nhiên, không muốn phản ứng, khiến Dạ Cô Tinh âm thầm buồn cười.

Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, một lúc sau Kỷ Tu Viện sửa soạn xong đi ra khỏi phòng dành cho khách.

An Tuyển Hoàng không nói, sự chú ý tập trung hết vào Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh không nói, sự chú ý chỉ tập trung vào đĩa sườn xào chua ngọt với hương vị và màu sắc thơm ngon.

Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh

Người ở trên lầu ngắm cảnh nhìn ngươi

Trăng sáng trang trí bên song cửa sổ nhà ngươi

Còn ngươi lại tô điểm cho giấc mộng của người.

Không hiểu vì sao, nhìn thấy hoàn cảnh này, trong đầu của Kỷ Tu Viện lại hiện lên bài thơ này của Biện Chi Lâm, như thể đôi nam nữ trước mặt đã dùng chính hành động của mình để diễn giải một cách trọn vẹn giá trị nghệ thuật cao đẹp trong bài thơ.

Đột nhiên cô ta nắm chặt tay, nhưng trên mặt lại lộ ra xuân sắc tươi cười: “Anh họ, chị dâu, em thay xong rồi, em không quấy rầy hai người nữa. Tạm biệt.” Cô ta khẽ gật đầu với hai người họ rồi bước ra cửa.

Bước đi thong thả, không nhanh không chậm, chỉ không biết là vốn đã như thế hay là cố ý mà làm.

Đúng vậy, lời nói này của Kỷ Tu Viện chỉ là lời khách sáo mà thôi, dù sao, Dạ Cô Tinh cũng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, bây giờ đã đến giờ cơm, giữ cô ta lại ăn bữa cơm là phép lịch sự cơ bản nhất.

Tuy nhiên, cô ta đã sắp đi đến tận cửa rồi, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không nói gì, Kỷ Tu Viện không khỏi lo lắng.

Hôm nay, cô ta không dễ gì mới tìm được cơ hội, thừa dịp khi An Tuyển Hoàng đến nhà họ Kỷ gặp chú, cô ta lặng lẽ ngồi xổm trên đường trở về biệt thự của anh, rồi lại ngã xuống. Điều này đã tạo ra một cuộc gặp gỡ ‘tình cờ’, thành công đến được biệt thự.

Cô ta còn muốn nhân cơ hội này, ở lại biệt thự thêm vài ngày để hòa thuận chung sống với An Tuyển Hoàng.

Theo lý mà nói, so với nhà họ An và nhà họ Kỷ, Dạ Cô Tinh bé nhỏ đến nỗi ngay cả một con kiến cũng không bằng. Được sinh con dưỡng cái cho An Tuyển Hoàng, cô nên biết ơn. Là một người phụ nữ hiểu biết, ngay cả khi trong lòng cô có không muốn đi chăng nữa, thì cũng không thể không mở miệng giữ người lại, thật lòng cũng được, giả dối cũng chả sao, nhưng những chuyện về thể diện như này, nếu như cô thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào.

Chỉ cần Dạ Cô Tinh chủ động giữ cô ta lại, thì cô ta sẽ thuận theo đó mà bò lên trên, lập tức đồng ý.

Nhưng tình hình hiện tại rất khác so với dự tính của cô ta! Kỷ Tu Viện gấp lắm rồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hơi thở không ổn định, không dễ gì mới gặp được An Tuyển Hoàng một lần, làm sao có thể để cho thất bại trong gang tấc được?

Nghĩ đến câu nói của Kỷ Hạo Lâm- có lẽ, anh ta đã không còn nhớ cô ta là ai nữa… Tình cảm của cô ta như hạt bụi trong góc không ai quan tâm, cho dù An Tuyển Hoàng biết điều đó, anh ta cũng sẽ mặc kệ nó.

Không! Cô ta đã ngày đêm mong nhớ anh suốt mười năm rồi, bây giờ anh trở lại, sao cô ta có thể dễ dàng buông tay?

Đột nhiên, Kỷ Tu Viện nảy ra một ý tưởng: “Ây da…”

Dạ Cô Tinh thản nhiên hỏi, không hề rời mắt khỏi đĩa sườn: “Cô Kỷ bị sao vậy?”

“À, lúc thay quần áo, em để quên chìa khóa trong phòng rồi.” Nói xong, không mời tự vào, đi đến chỗ phòng dành cho khách.

Dạ Cô Tinh nghiền ngẫm mà cười, An Tuyển Hoàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu.

Khẽ nhếch môi, Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Anh nhìn em làm gì?”

“Đang giận?” người đàn ông cong môi cười nhẹ.

“Không đến mức.” Cô khẽ lắc đầu, bất cần.

“Không tức giận?” Gương mặt của người đàn ông hơi tối sầm lại, có chút tức giận.

“Vậy thì anh đánh giá em cao quá rồi”

Khi người đàn ông nghe thấy câu này, ngay lập tức trở nên trời quang mây tạnh, Dạ Cô Tinh trợn mắt khinh thường.

An Tuyển Hoàng vui vẻ hạnh phúc, đáy lòng nổi lên vài phần đắc ý.

Lúc trước, toàn là anh phải ghen, không ngờ bây giờ, cũng có ngày đảo khách thành chủ.

Nếu Dạ Cô Tinh biết lúc này anh đang nghĩ gì, không cần phải nói, nhất định sẽ tặng cho hai chữ- ngây thơ!

“Anh không định giải thích với em sao?” Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, híp mắt, bình tĩnh nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Thực ra, anh..…”

Lúc này, Kỷ Tu Viện đã ‘tìm được chìa khóa’ từ trong phòng dành cho khách đi ra, cô ta không chào tạm biệt mà rời đi như trước, thay vào đó, cô ta trực tiếp bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu, ngoan ngoãn mà cười với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu ở đây tốt quá, đồ ăn còn thơm hơn ở nhà.”

“Ồ.” Sau đó, hết rồi.

Nụ cười của Kỷ Tu Viện có chút cứng ngắc, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh, trong lòng cô ta thầm rủa đồ không biết điều.

Vừa nhìn đã thấy không phóng khoáng, chẳng có chút dính dáng gì đến cái khí chất tự nhiên hào phóng mà một nữ chủ nhân nên có cả. Trong mắt cô ta, lý do mà Dạ Cô Tinh có thể an toàn thoát khỏi những lần thăm dò của ba gia tộc lớn, làm Giang Vũ Ngưng, Tần Tư Thần phải chịu thiệt thòi, hoàn toàn là do có sự che chở của An Tuyển Hoàng ở sau lưng mà thôi.

Mà Dạ Cô Tinh thì chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Kỷ Tu Viện mặt dày mày dạn không chịu đi, nhìn cô ta đầy mắt hoài xuân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh nở nụ cười, đôi mắt đen thâm thúy khó lường.

Sau bữa ăn, An Tuyển Hoàng cùng cô đi dạo trong vườn, còn Kỷ Tu Viện thì ngồi trên sô pha, chán nản chuyển kênh, tâm tư không biết đã bay tới phương nào rồi.

“Chỉ như vậy?” Dạ Cô Tinh vươn tay phất qua một bông hồng vừa chớm nở.

Người đàn ông gật đầu, sau đó nhướng mày: “Em còn muốn thế nào nữa?”

Hơi nhướng mày, Dạ Cô Tinh lại đặt tay lên bụng dưới, trong khoảng thời gian này, hai tên nhóc này cử động rất nhiều, nhất là buổi tối đi ngủ, cứ như đánh nhau vậy: “Xem ra, cũng trùng hợp thật đấy”

Kỷ Tu Viện cứ nhất quyết phải bị ngã ở trên con đường anh cần phải đi qua để trở về biệt thự, còn tình cờ gặp được An Tuyển Hoàng.

Dạ Cô Tinh lạnh nhạt cười, có vẻ như Kỷ Tu Viện đã phải tốn không ít tâm tư, mình cũng không thể “bạc đãi” cô ta được!

Buổi tối, An Tuyển Hoàng đỡ Dạ Cô Tinh vào phòng ngủ dưới ánh mắt ép mình phải nhẫn nại của Kỷ Tu Viện.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh đã đi dạo về, Kỷ Tu Viện vừa mới dậy, mặc dù có trang điểm nhẹ, nhưng cũng khó che đi hai quầng thâm rõ ràng, xem ra là đêm qua ngủ không được ngon lắm.

“Chào buổi sớm.” Kỷ Tu Viện cười chào cô.

Dạ Cô Tinh chậm rãi cười cười, không nhìn ra cảm xúc khác lạ gì, chỉ là trần thuật một sự thật: “Không sớm nữa.”

Nụ cười của Kỷ Tu Viện cứng lại ở khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường, tựa như không có chuyện gì, rồi bắt đầu nhìn xung quanh.

Dạ Cô Tinh ngồi trở lại trên sofa, cười như không cười mà nhìn cô ta một cái: “Hoàng, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi. “

Ánh mắt vô thức buồn bã, có cảm giác mất mát không thể che giấu, Kỷ Tu Viện đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn, “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy?”

Uống một hớp nước, Dạ Cô Tinh cười khéo léo, gương mặt trắng nõn dưới sự chiếu rọi của nắng sớm, đẹp đến không giống người phàm: “Không phải em đang tìm An Tuyển Hoàng à?”

Trong lòng Kỷ Tiểu Viện lộp bộp một tiếng, “Chị dâu, chị dâu đang trêu đùa em sao?”

“Ồ?” Dạ Cô Tinh giả vờ kinh ngạc, đôi mắt vô tội biết bao: “Sao lại bảo là chị đang trêu đùa? Em họ hỏi về anh họ, chuyện này không phải rất bình thường sao? Em chột dạ cái gì?”

Kỷ Tu Viện hai mắt tức giận: “Cô!”

“Sao tự nhiên lại tức giận rồi? Là do chị lỡ chạm phải vết thương gì của em sao?” Dạ Cô Tinh hỏi đầy ẩn ý, ​cười như không cười, vẻ mặt lãnh đạm chẳng thèm để ý của cô tự như một cây kim nhọn, làm đau mắt của người nào đó.

Kỷ Tu Viện nở nụ cười lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Cô đang thăm dò tôi?”

Đứng từ góc độ của Dạ Cô Tinh, vừa hay có thể thoáng nhìn thấy sự oán giận trong mắt của cô ta, mặt không đổi sắc, ý cười không giảm, so sánh với vẻ mặt thẹn quá hoá giận của người kia, từng động tác giơ tay nhấc chân của Dạ Cô Tinh như có loại khí chất khoan thai không nói nên lời.

“Thăm dò?” Cô hỏi ngược lại: “Cô xứng sao?”

“Cô sớm đã nhìn ra rồi?”

Dạ Cô Tinh bối rối: “Nhìn ra? Nhìn ra cái gì?”

Nở nụ cười khẩy, trong mắt Kỷ Tu Viện đầy vẻ khinh thường: “Cô cho rằng giả ngây giả dại có tác dụng hay sao? Nếu như cô đã không tự biết thân biết phận, khiêu khích chủ đề này trước, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô, chị, dâu ạ!”

“Giả ngây giả dại? Sợ là cô Kỷ có vấn đề về mắt rồi, hoặc có vấn đề về não đúng không? Nếu không, sao cô có thể tự cho mình là đúng như vậy nhỉ, cô nghĩ mình là ai? Trong mắt tôi, ngoại trừ chồng ra thì chính là con cái. Cô thì tính là cái thứ gì chứ, tôi còn chưa từng nhìn thẳng cô nữa là, làm sao mà có thể nhìn ra được cái gì đây?”

Ngụ ý, tôi không ưa cô, nhìn cũng chẳng cần nhìn.
alt
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc