- Ba, kỹ thuật nhập cổ phiếu của nước ngoài rất phổ biến. Qua nhiều năm như vậy, nếu không phải anh cả vất vả kinh doanh quản lý thì công ty Khả Hân không thể có được ngày hôm nay. Gần 3% cổ phẩn kỹ thuật có thể xem là rất ít rồi. Hơn nữa, hiện tại đem quyền sở hữu chuyển tới càng nhiều cổ đông, thì cũng phù hợp với tinh thần của văn kiện trung ương. Một cây hái tiền lớn như vậy, hãy để cho giám sát từ nhiều mặt thì thích hợp hơn. Hoàn toàn nắm trong tay thị trấn Phong Lâm thì không tốt đâu.
- Tại sao lại không tốt?
Đề cập đến vấn đề như vậy, Phạm Vệ Quốc rất nghiêm túc, lập tức hỏi lại.
Phạm Hồng Vũ cười cười, kiên nhẫn giải thích: - Ba , trung ương yêu cầu phân chia xí nghiệp và chính quyền. Hơn nữa chúng ta đang thực hiện chế độ lưu quan, điểm này cũng rất quan trọng. Thật ra những cán bộ đang có chủ ý ngầm với công ty Khả Hân cũng không ít, chỉ là họ đang sợ mà thôi, không dám ngang nhiên mà đến.
Quả thật không ai dám ngang nhiên làm như vậy.
Phạm Hồng Học là ai chứ?
Là con trai của Phạm Vệ Quốc, là con rể của Khâu Minh Sơn.
Mấy năm trước, Phạm Vệ Quốc vẫn còn là lãnh đạo chủ yếu của địa khu Ngạn Hoa. Sau khi Phạm Vệ Quốc rời Ngạn Hoa, thì Khâu Minh Sơn liền lên Thanh Sơn nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy.
Ai mà đám hạ thủ với công ty Khả Hân?
Đây không phải là muốn tìm đến cái chết sao?
Nhưng sự áp chế dựa trên quyền thế từ trên cao này có vẻ không chắc chắn cho lắm. Nếu có một ngày, Phạm Hồng Học không muốn làm nữa, hoặc là vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, công ty Khả Hân thay đổi người đứng đầu, không có viên Định hải thần châm Phạm Hồng Học thì quyền sở hữu công ty lại thuộc về thị trấn Phong Lâm, những cán bộ đó có thật thà hay không còn rất khó nói.
- Ba, chế độ duy độc mới có thể phòng ngừa hủ bại.
Phạm Hồng Vũ lại giải thích một câu.
Phạm Vệ Quốc dù sao cũng không phải là quá bảo thủ, trên nguyên tắc ông cũng đồng ý một số sách làm của hai đứa con trai. Tuy nhiên để thận trọng ông vẫn không quên dặn dò: - Chuyện này, các con không được hấp tấp. Phải trưng cầu ý kiến của các đồng chí khác, nhất là các chuyên gia pháp luật, phải làm cố gắng làm cho thật hoàn thiện, hiểu chưa?
Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, thần sắc đều nghiêm túc.
Đúng lúc này, bên phòng ngủ lại vang lên tiếng khóc, thì ra là Khả Khả không chịu được nhéo nhéo khuôn mặt của Xảo Xảo, Xảo Xảo bừng tỉnh, chu miệng khóc mãi không thôi. Khiến cho Quản Lệ Mai và Cao Khiết phải dỗ dành mãi. Chỉ chốc lát, Khả Khả kéo tay em gái, từ trong phòng nhảy ra, thì Xảo Xảo lập tức nín ngay.
- Ông nội, sinh nhật vui vẻ.
Cô bé mới được tuổi rưỡi, mới tập tọe biết đi, miệng nói bập bẹ chưa sõi, nhưng cũng biết hôm nay là sinh nhật, tập tễnh đi đến, chúc mừng ông nội. Thật ra sáng nay mới ngủ dậy, cũng đã nói chúc mừng sinh nhật ông, nhưng trẻ con đâu thể nhớ chi tiết như vậy được.
- Ồ, cảm ơn Xảo Xảo nhé, Xảo Xảo ngoan quá.
Phạm Vệ Quốc vẻ mặt tươi cười nói.
Cháu nội ngồi trên đầu gối, Phạm Vệ Quốc rung rung đùi để dỗ cháu.
- Ông nội, xem, anh cho đấy…
Cô bé nói bi bô, cái mũi nhỏ nhếch lên, rất đắc ý.
- Ồ, thật là đẹp, Xảo Xảo, cảm ơn anh chưa?
- Cảm ơn anh.
Xảo Xảo ngoan ngoãn nói.
- Không cần cảm ơn…
Khả Khả ngẩng đầu lên, rộng lượng nói.
Hai đứa trẻ cùng đi ra, phòng khách trở nên rất náo nhiệt.
Thời gian giữa trưa, chuông cửa lại vang lên, là Phạm Hồng Thái và Lý Phong từ Hoàng Hải đến. Lý Phong chính là anh chàng mà Phạm Hồng Vũ đã gặp nhiều lần ở quán cà phê gần trường đại học thủ đô. Phạm Hồng Vũ có ấn tượng rất tốt với anh chàng này. Theo đuổi Phạm Hồng Thái nhiều năm, bị cô từ chối nhiều lần nhưng vẫn không nản, chính vì điều đó đã khiến cho Hồng Thái cảm động và chấp nhận.
Mấy năm qua, Lý Phong trở nên chín chắn hơn, nhưng Phạm Hồng Thái thì vẫn ngây thơ như vậy, cũng không vì kết hôn rồi mà trở nên già dặn.
- Ồ, chị dâu.
Cao Khiết vừa mở cửa ra, Phạm Hồng Thái liền hô to một tiếng, ôm chầm lấy Cao Khiết.
Cao Khiết và Phạm Hồng Thái rất hợp nhau. Lúc này cô vỗ vỗ lưng Phạm Hồng Thái, cười nói: - Hồng Thái, kết hôn rồi đấy, cứ như trẻ con vậy.
- Có ai cấm kết hôn rồi thì không được giống như trẻ con đâu? Em không muốn lớn mà.
Phạm Hồng Thái líu ríu không ngừng.
- Hồng Thái, đừng làm rộn nữa, vào nhà đi, đang chờ các con đấy.
Quản Lệ Mai nhìn con gái về, rất vui mừng. Để con gái cưng lấy chồng xa bà rất không bằng lòng. Nhưng thấy Lý Phong thật lòng với con mình và đồng ý ở lại thủ đô cho nên bà mới miễn cưỡng đồng ý.
Thật sự Quản Lệ Mai cũng rất ưng chàng rể Lý Phông này. Cái khác không nói, chỉ riêng vóc dáng cao lớn sáng sủa, là Quản Lệ Mai đã thuận mắt rồi.
Ai dè thay đổi đột ngột, cha của Lý Phong bị bệnh, sức khỏe không được như trước nữa, chỉ có một đứa con trai duy nhất, ai cũng hy vọng con trai con dâu mình về nhà, chăm sóc nhau.
Phạm Vệ Quốc rất chú ý hiếu đạo, vừa nghe nói đến việc này, liền thúc giục đôi vợ chồng son về Hoàng Hải. Cha bị bệnh nặng, mà con trai con dâu không về chăm sóc, thì bất kể thế nào Phạm Vệ Quốc đều không đồng ý.
- Mẹ… Vừa nhìn thấy mẹ, Phạm Hồng Thái sắp rớt nước mắt.
Quản Lệ Mai không nỡ rời con gái cưng, thì Phạm Hồng Thái sao nỡ rời cha mẹ được?
- Cô…
Khả Khả đã chạy tới, ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
- Oa, Khả Khả của cô…
Phạm Hồng Thái lại kêu to một tiếng, buông Cao Khiết ra, ngồi xuống ghế, rồi ôm hôn chụt chụt lên má Khả Khả.
- Khả Khả, cô nhớ con chết mất.
Có thể nhìn thấy, Khả Khả không quen với “lễ tiết” này lắm, nhưng vẫn phải cố chịu, bộ dạng của cậu bé khiến mọi người cảm thấy rất buồn cười.
- Xảo Xảo, gọi cô đi nào, nhanh lên.
Phạm Hồng Thái ôm lấy Khả Khả, liếc mắt sang liền nhìn thấy Xảo Xảo đang sợ hãi đứng bên cạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng có chút luống cuống tay chân.
- Con bé này, sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Quản Lệ Mai không khỏi lắc đầu.
Rối ren một hồi, vất vả lắm cô mới buông cháu chai cháu gái ra, sau đó cùng với Lý Phong đi đến trước ghế sô pha, chào hỏi Phạm Vệ Quốc, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu: - Ngồi vào bàn đi, ăn cơm trước, cả nhà đang đợi các con đấy.
Khâu Tĩnh và Quản Lệ Mai cùng chuẩn bị một bàn lớn thức ăn. Vốn mọi người có thể ra nhà hàng, nhưng ở nhà hàng đâu ấm cúng được như ở nhà?
Cả nhà quay quần bên nhau, Phạm Hồng Học mở một chai Mao Đài ra, rót cho cả nhà, tất cả mọi người cùng nâng ly, không khí rất hòa thuận.
Cơm nước xong, mọi người lại cùng ngồi một chỗ, tiếp tục nói chuyện phiếm.
- Lý Phong, cha em thế nào rồi? Phạm Hồng Vũ hỏi.
Mọi người đều chú ý nhìn qua.
Lý Phong khẽ lắc đầu, u buồn nói: - Cũng không khả quan lắm, mới phẫu thuật xong, bác sĩ bảo phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, không được phí sức.
Phạm Hồng Vũ không khỏi nhíu mày, nói: - Vậy công ty nhà em làm thế nào?
Cha của Lý Phong vốn là cán bộ nhà nước, năm trước hưởng ứng lời kêu gọi của cấp trên, xuống biển kinh doanh, đã tạo được gia nghiệp rất lớn. Lý gia ở Hoàng Hải cũng được coi là có danh tiếng, quy mô công ty cũng không nhỏ.
Lý Phong do dự nói: - Anh hai, em cũng đang cùng mọi người thương lượng, em định cùng Hồng Thái về Tuyền Thành, kế thừa sản nghiệp của ba. Đây là tâm huyết của ông, nếu như em không về thì sợ ông buồn mà tình trạng bệnh càng xấu hơn.
Nói xong, Lý Phong nhìn về phía Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai. Gã biết Quản Lệ Mai không muốn Phạm Hồng Thái xa thủ đô, nhưng tình cảnh như vậy…
Phạm Vệ Quốc vung tay lên nói: - Về đi, con và Hồng Thái về đi, cái này không cần thương lượng nữa.
Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ cùng gật đầu.
Quản Lệ Mai thở dài, nói: - Lý Phong, con và Hồng Thái về Tuyền Thành đi. Sống ở đời, phải biết tận hiếu với cha mẹ, chuyện đương nhiên như vậy mẹ không cản các con đâu. - Mẹ…
Phạm Hồng Thái hai mắt đã đỏ hoe.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Phạm Hồng Vũ reo lên. Hắn bấm nút nghe, vừa trả lời được vài câu, sắc mặt đã trở nên rất ngưng trọng.