Lâm Nhụy cự tuyệt đề nghị qua đêm của Lục Trạch, đau nhức nện bước, trở lại phòng của mình.
Trong vòng một ngày, liên tục bị hai người đàn ông có sức lực mạnh mẽ tàn phá, cho dù tiểu huyệt của cô có làm bằng sắt cũng không chịu nổi a.
Giờ phút này đúng là thời điểm mọi người đang ngủ say, Lâm Nhụy nhẹ nhàng đưa chìa khoá vào cửa phòng, lại cố vặn nhỏ tiếng cửa.
Trong phòng rất tối, an tĩnh nghe không được bất kỳ âm thanh gì.
Không dám bật đèn, sợ đánh thức Hàn Vũ. Lâm Nhụy ước lượng dựa theo trí nhớ lặng lẽ đi đến hướng phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng rất im ắng, Hàn Vũ hẳn là còn đang ngủ. Nghĩ vậy, tâm đang không yên của cô thả lỏng một ít.
Thật sự, chính cô giống như ăn trộm vậy.
Lâm Nhụy thở dài, chuẩn bị cởi giày lên giường ngủ. Hưng phấn qua đi để lại chính là một thân mỏi mệt, cả đêm cô không ngủ, kỳ thật cũng mệt mỏi muốn chết, cảm giác eo sắp bị chặt đứt.
Ai ngờ, thời điểm mới vừa tới gần mép giường, bỗng nhiên bị người thô bạo nắm lấy cổ tay.
A!
Lâm Nhụy sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng hất bàn tay kia ra.
Lôi kéo bức màn cửa, quá tối cô căn bản không thấy rõ người, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng to lớn ngồi ở mép giường.
Là anh.
Trong bóng đêm, truyền đến tiếng nói ủ dột của người đàn ông.
Hàn Vũ? Lâm Nhụy run giọng hỏi.
Tại một khắc này trái tim nhanh như bay, không biết là bởi vì vừa rồi bị dọa hay là bởi vì Hàn Vũ cư nhiên không có ngủ...
Bàn tay hữu lực kia của Hàn Vũ còn đang nhéo cổ tay cô, làm cô không tránh thoát được, tay cô cũng bị đau. Nhưng mà hiện tại Lâm Nhụy bất chấp việc này, đầu cô vang lên ầm ầm.
Anh, sao anh lại không ngủ? Cô hỏi theo bản năng.
Giọng Hàn Vũ nghe có chút lạnh, Những lời này hẳn là anh nên hỏi em chứ?
Xong rồi xong rồi... Hàn Vũ phát hiện rồi.
Biết rõ sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, nhưng đến khi giờ khắc này thật sự đến, tay chân Lâm Nhụy vẫn luống cuống. Em có chút không ngủ được, cho nên, cho nên đi ra ngoài hóng gió.
Phải không?
Hàn Vũ tựa hồ cười một cái, rõ ràng là không có bật đèn, trong bóng đêm, Lâm Nhụy lại có thể cảm giác được, ánh mắt sắc bén của đối phương dừng ở trên người cô.
Tựa như một con sói lãnh khốc hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm toàn thân cô, mỗi một động tác của cô, mỗi một biểu tình rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Hàn Vũ như vậy, so với cái người ngày thường hi hi ha ha không cái đứng đắn kia thì hoàn toàn bất đồng.
Mang cho cô áp lực tâm lý, cũng thật là lớn.
Lâm Nhụy cảm thấy thân thể có chút rét run, chính mình lần này thật sự chơi quá độ.
Chúng ta mở đèn lên trước đã được không? Cô có ý đồ tránh thoát gông cùm xiềng xích trên tay của Hàn Vũ.
Đừng nóng vội, trước hết em nghe anh nói xong đã.
Hàn Vũ cũng không có buông tay ra.
Anh lạnh lùng nói: Lâm Nhụy, mẹ nó! Em biết lão tử ở cái phòng này đợi em bao lâu rồi không?