Edit: Miu
Beta: Su
Lâm Nhụy có chút kháng cự đối với hành động thân mật ở trước mặt Phó Duẫn Thừa, tuy rằng đã chia tay với Phó Duẫn Thừa, nhưng dù gì thì giữa hai người cũng đã từng có khoảng thời gian rất ngọt ngào, lúc này khi nhìn đến sắc mặt thảm bại của Phó Duẫn Thừa, cô khó tránh khỏi sẽ không đành lòng.
Cô muốn nhích người ra một chút để giữ khoảng cách, ai mà ngờ khi Lâm Nhụy muốn nhích ra thì vòng eo mảnh khảnh đã bị bàn tay của Lục Trạch giam cầm chặt chẽ, Lục Trạch dùng sức ôm chặt, cơ hồ muốn bẻ gãy eo của cô.
Lâm Nhụy trộm liếc mắt một cái, phát hiện tuy rằng Lục Trạch đang cười, nhưng căn bản không có ý cười trong đáy mắt, thoạt nhìn giống cười như không cười.
Được thôi, cô biết sai rồi.
Lâm Nhụy ngoan ngoãn không dám động đậy, đứng im nghe Lục Trạch nói chuyện.
“Anh Phó, thật trùng hợp.” Lục Trạch giống như mới phát hiện ra Phó Duẫn Thừa cũng có mặt ở đây, anh hướng ánh mắt ra phía sau Phó Duẫn Thừa: “Chị Lam đâu, không đi cùng anh à?”
Mặt Phó Duẫn Thừa không có biểu tình: “Chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Việc anh cùng Thẩm Lam ly hôn đã qua lâu rồi, không lý nào Lục Trạch lại không biết, chỉ có thể nói là Lục Trạch cố ý.
“Thật sao?” Lục Trạch như bừng tỉnh ngộ ra, trên mặt mang theo sự đồng tình cùng thương hại: “Khó trách lễ Giáng Sinh mà anh Phó lại một mình lẻ loi mua đồ ăn ở siêu thị.”
“…”
Phó Duẫn Thừa gắt gao mím môi mỏng.
Tầm mắt dừng lại ở trên bàn tay đang nghênh ngang ôm eo Lâm Nhụy của Lúc Trạch, ánh mắt hơi chớp động.
“Lục Trạch, nếu trong nhà cậu còn vợ và con, cậu không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì không nên tiếp tục như vậy nữa.”
Lục Trạch mỉm cười: “Ai nói tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi đã ly hôn với Thẩm Nguyệt. Về sau, tôi sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Nhụy.”
“Em nói có đúng không, bảo bối?”
Khi nói chuyện, anh thân mật cúi đầu dò hỏi Lâm Nhụy ở bên cạnh, thâm tình chân thành nghiễm nhiên là hình tượng của một người đàn ông tốt.
Lâm Nhụy: “…” Một người là bạn trai cũ, còn một người là bạn trai hiện tại, vì cái gì lại muốn cô gặp phải loại vấn đề Tu La Tràng này, thật sự muốn giả vờ ngất quá a.
“Bảo bối?”
Âm cuối của Lục Trạch hơi cao lên, nghe ra mười phần nguy hiểm.
Lâm Nhụy không có biện pháp làm bộ như không nghe được, cô chỉ có thể cười gượng pha trò: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cô cùng Phó Duẫn Thừa đã chia tay, hiện giờ Lục Trạch và Hàn Vũ mới là bạn trai của cô, lúc này cần thiết cho Lục Trách chút mặt mũi.
Nói xong, cô thấy trên mặt Phó Duẫn Thừa lóe lên tia bi thương rõ ràng, trong ánh mắt của anh mang theo sự khiếp sợ, thất vọng, thống khổ, còn cả rất nhiều cảm xúc phức tạp…
Trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên lại làm Lâm Nhụy cảm giác trái tim của cô cũng đang đau nhói.
Trong lòng cô nháy mắt trở nên nặng trĩu, phảng phất như có cái gì đè ở đáy lòng, hơi có chút khó chịu.
Lâm Nhụy vội vàng cúi đầu xuống.
Nhìn thấy Lâm Nhụy tránh né tầm mắt của anh, trái tim của Phó Duẫn Thừa giống như có con dao nhỏ cứa vào, ngay cả hô hấp cũng là đau đớn.
Anh rất muốn hỏi: Lâm Nhụy, chẳng lẽ trong lòng em thật sự không có anh sao?
Nhưng lại không thể.
Anh cùng cô đã chia tay.
Hiện giờ, cô đã có người đàn ông khác bên cạnh, cô đã có được hạnh phúc.
Mà hạnh phúc kia lại không liên quan đến anh.
Anh, đã thành một người đứng xem.
Bàn tay không tự giác nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, tựa hồ chỉ có làm như vậy mới giúp anh không cảm thấy thống khổ.
“…Chúc các người hạnh phúc.” Anh ảm đạm nói.
Lục Trạch nghe vậy liền lộ ra vẻ lễ phép và tươi cười khách sáo: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”
Khóe môi Phó Duẫn Thừa giật giật, nhìn Lâm Nhụy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Câu chúc phúc vừa rồi, anh đã dùng hết sức lực để nói, anh ở lại chỗ này, chẳng qua cũng chỉ là làm trò cười.
“Tôi phải đi rồi.”
Anh chạy trối chết.
Phó Duẫn Thừa đi rồi, không khí trở nên nặng nề.
Đầu của Lâm Nhụy vẫn luôn cúi xuống, mà Lục Trạch, là trầm mặc.
Nhưng thật ra vừa rồi người vẫn luôn làm như vô hình là Hàn Vũ, ngữ khí bình đạm nói: “Anh sắp chết đói rồi, chúng ta nhanh chóng mua xong đồ rồi trở về đi.”
Cuối cùng cũng đánh vỡ không khí nặng nề.
Lâm Nhụy vội vàng thoát khỏi những suy nghĩ mông lung rồi ngẩng đầu cười nói: “Được thôi.”
Có một số việc đã qua đi, việc trước mắt phải làm là quý trọng người trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com