Có lẽ là bởi vì lúc nãy ngủ nhiều nên đến hơn nữa đêm, Lâm Nhụy vẫn không ngủ được.
Sau khi tắt điện thoại, cô mặc váy ngủ màu đen tuyền xong ngồi xuống bên cạnh ban công.
Ban công rất nhỏ và hẹp, mặt trên có bày biện hai chậu hoa và thêm chút ít đồ vật linh tinh, Lâm Nhuỵ vừa mới ngồi xuống thì ban công ngay lập tức nhìn rất chật chội.
Dùng đôi tay ôm đầu gối xong cô nhìn lên bầu trời đêm.
Lúc này, bóng đêm thâm trầm, bầu trời đen như mực, không hề nhìn thấy một ngôi sao nào, bên ngoài cũng thập phần yên lặng, chỉ có đèn đường loang lổ là đang còn cố chấp sáng nhấp nháy.
Tịch liêu và quạnh quẽ.
Không khí bị lây nhiễm cảnh tượng như vậy, nội tâm vốn dĩ có chút xao động của Lâm Nhụy bởi vì câu nói kia của Hàn Vũ cũng đã bình tĩnh trở lại.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại việc làm của mình trong mấy ngày qua.
Tháo mặt nạ quyến rũ Phó Duẫn Thừa, xuân phong nhất độ cùng với Lục Trạch, còn cố tình thông đồng với Hàn Vũ.
Thật sự vui sướng sao?
Cô không hề thấy vậy.
Lâm Nhụy sợ nhất là sau khi thân thể không còn được sung sướng nữa thì ở sâu trong nội tâm lại xuất hiện cái loại cảm giác hư không này.
Cô không biết bản thân rốt cuộc muốn cái gì.
Ôn nhu lưu luyến rồi cũng sẽ rời đi.
Lẻ loi đi vào cuộc đời này, từ đầu đến cuối, cô chỉ là một người cô độc.
Thôi, cứ như vậy đi!
Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Cô thở dài.
…………
Lại nói về Lục Trạch, từ nơi ở của Lâm Nhụy cho tới khi về đến nhà, thể xác lẫn tinh thần của anh đều được thoả mãn, vợ và con đang chờ anh về cùng ăn bữa cơm chiều.
Thẩm Nguyệt sắp xếp văn kiện của anh lại ngay ngắn rồi săn sóc hỏi: “Đói bụng chưa? Sao bây giờ mới về?”
Lục Trạch nhìn khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ của vợ xong dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Còn tốt, hạng mục có chút vấn đề trì hoãn.”
“Ba ba.”
Lục Hạo đứng ở một bên đã sớm nhào lên và ôm lấy chân của ba mình. Cậu bé làm nũng nói: “Con sắp đói đến chết rồi nhưng mẹ một hai bắt con phải chờ ba về cùng ăn cơm.”
“Con trai ngoan của ba.” Lục Trạch bế con trai mình lên rồi hôn một cái vào khuôn mặt mềm mềm của cậu bé, đổi lấy là tiếng cười hi hi ha ha của Lục Hạo.
“Về sau, hai mẹ con em cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ anh.” Anh nói với Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt giận liếc Lục Trạch một cái: “Sao một nhà ba người lại không thể cùng nhau ăn cơm?”
Thẩm Nguyệt là điển hình của người phụ nữ chú trọng quan hệ gia đình, Lục Trạch lo việc bên ngoài, còn cô lo chuyện gia đình. Mọi chuyện trong nhà đều được Thẩm Nguyệt sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Thẩm Nguyệt vẫn luôn cho rằng, lúc ăn cơm chiều phải luôn là 3 người trong một nhà cùng ăn, như vậy thì mới có không khí gia đình. Đối với việc này, Lục Trạch đã từng nói qua rất nhiều lần nhưng cũng không lay chuyển được cô.
Đây cũng là một loại phương thức để Thẩm Nguyệt bảo vệ gia đình, chồng cô anh tuấn như vậy, phụ nữ ở bên ngoài mơ tưởng đến anh cũng không ít. Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm chiều là đại biểu cho việc chồng cô mỗi ngày đều sẽ về nhà.
“Tùy em.”
“Chỉ cần đừng để Hạo Hạo bị đói là được.”
Đã khuyên nhiều lần mà vẫn như vậy, Lục Trạch bất đắc dĩ.
Anh đơn giản ôm con trai rồi ôn hòa hỏi con chuyện ở nhà trẻ.
Anh hỏi một câu, Lục Hạo ngoan ngoãn đáp một câu.
Con trai đầy mặt nhu mộ, ba thì ánh mắt từ ái.
Hình ảnh ấm áp đến cỡ nào.
Thẩm Nguyệt cười một cái xong liền xuống bếp hâm lại thức ăn.
Có một gia đình như vậy, cô thật hạnh phúc.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều xong, chờ đến khi Lục Hạo ngủ ở phòng cách vách, Thẩm Nguyệt mới về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ sáng lên ánh đèn nhỏ mờ nhạt.
Chồng cô đang nửa dựa trên đầu giường, hai chân thon dài hơi gập lên và hết sức chuyên chú xem báo biểu trên notebook.
Bởi vì vừa mới tắm gội xong nên tóc đen còn hơi ẩm lòa xòa ở trên trán anh, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, anh tuấn.
Chồng của cô, vẫn luôn là tốt nhất.
Thẩm Nguyệt không hề quấy rầy anh mà chỉ nhẹ tay mở cửa phòng tắm ra rồi bước vào.
Cởi áo ngủ, trong gương là một thân thể yểu điệu với vòng eo tinh tế, làn da trắng nõn.
Hai cái vú nhỏ xinh lả lướt, tuy không lớn nhưng hình dạng cũng coi như là tuyệt đẹp.
Thân thể mỹ lệ, dung mạo xinh đẹp. Tuy đã trở thành mẹ của một đứa nhỏ 5 tuổi nhưng mỹ mạo của cô vẫn còn giữ nguyên như cũ.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là bởi vì sinh con phải nuôi nấng bằng sữa mẹ nên hai cái đầu vú của cô đã sớm mất đi sự phấn nộn và trở nên vừa phình vừa tím tựa như một quả nho chín sắp biến thành màu đen.
Còn nữa, phía dưới hình như cũng có chút lỏng.
Tuy chồng cô chưa bao giờ nói qua cái gì nhưng cô lại có thể cảm giác được, thời gian làm tình của anh đối với cô đang dần dần giảm bớt.
Nhưng cô năm nay cũng mới chỉ 27 tuổi a, cuộc sống sau này còn hơn phân nửa quãng đường dài, cô phải nên vượt qua như thế nào?
Nghĩ ngợi xong, cô lấy nội y tình thú mới vừa mua sáng nay từ trong tủ quần áo ở phòng tắm ra rồi nhìn gương và khoa tay múa chân.
Màu đỏ rực chạm rỗng ren, mang theo hơi tụ lại, đỡ nửa cái vú, nửa che nửa lộ, phần nhũ đều che không được, trong đó nửa ẩn nữa hiện, có chút ý vị câu người.
Mà thân dưới là quần lót chữ T gợi cảm, bên cạnh là một cái dây lưng nhỏ buộc thành hình con bướm, chỉ cần nhẹ nhàng đụng thì liền có thể kéo xuống.
Vội vàng tắm rửa xong, Thẩm Nguyệt mặc bộ nội y rồi thấp thỏm bước về phía mép giường.
Kéo chăn ra, cô nằm ở bên người Lục Trạch.
Thấy anh vẫn còn đang xem báo biểu và vốn không hề chú ý tới cô, Thẩm Nguyệt có chút không cam lòng.
Tay nhỏ mềm mại thâm nhập vào quần ngủ của anh rồi nhẹ nhàng tìm được vật thể đang ngủ say kia và nhéo nhéo.
Côn thịt mềm mại không có phản ứng.
Thẩm Nguyệt không vội, cô nhẫn nại tính tình rồi vừa niết vừa xoa côn thịt xong buông lòng bàn tay ra, sau đó tùy ý thưởng thức.
Tưởng tượng đến hình dạng vĩ đại của nó sau khi tỉnh dậy, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Đến cuối cùng, để hồi đáp sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Thẩm Nguyệt, côn thịt dần dần trở nên cương cứng và nóng rực lên.
Thẩm Nguyệt vui sướng. Cô đang định cởi quần của anh ra thì người chồng vẫn luôn đắm chìm trong công việc nhìn qua cô.
Mắt đen hàm chứa ý cười, anh trầm thấp hỏi: “Vợ, muốn ai làm?”