Du Tinh Lạc lau đầu bước ra từ phòng tắm, hơi nước nóng ẩm làm gò má cô đỏ bừng như vừa uống rượu, minh diễm và ướt át. Thấy Bạch Kỳ ngồi ngẩn người, cô không khỏi khó hiểu hỏi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Bạch Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng, gãi đầu.
“Không có gì, khả năng bữa tối ăn nhiều quá nên Kỳ Kỳ có chút đau bụng.”
Tinh Lạc thở dài lắc đầu, cô ngồi trước bàn trang điểm, cầm máy sấy đang định sấy tóc thì chợt cánh tay nhẹ bẫng, máy sấy đã bị người nào đó cướp đi. Tiếng máy sấy ù ù vang lên bên tai, Tinh Lạc qua gương nhìn Bạch Kỳ đứng sau lưng cô cẩn thận từng li từng tí sấy khô tóc hộ bản thân, ngạc nhiên nhướng mày.
“Anh…”
Động tác của Bạch Kỳ hơi ngừng lại, sau đó anh gượng cười.
“Tiểu Lạc để Kỳ Kỳ làm cho, ngày xưa Kỳ Kỳ cũng được người ta sấy tóc như vậy. Ngồi yên nha!”
Hú hồn! Anh vậy mà không suy nghĩ đã hành động theo bản năng, bản năng muốn chăm sóc Tinh Lạc. Hy vọng cô không nghi ngờ anh mới tốt.
Tinh Lạc dĩ nhiên không vì chuyện nhỏ này mà đi nghi ngờ Bạch Kỳ, cô không hơi đâu suy nghĩ mấy thứ linh tinh, huống chi trong thâm tâm cô đã sớm tin tưởng anh vô điều kiện.
Bạch Kỳ cũng coi như nuôi không tốn cơm tốn gạo, cuối cùng cũng có công dụng. Không tồi! Cần tiếp tục phát huy!
Tinh Lạc nhắm mắt thả lỏng tinh thần hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Bạch Kỳ, những mệt mỏi tích tụ cả ngày trời khiến mí mắt cô sụp xuống không buồn mở ra nữa, bất tri bất giác đã rơi vào giấc ngủ.
Khi những sợi tóc mềm mại của Tinh Lạc hoàn toàn khô ráo thì cũng là lúc đầu cô nghiêng sang bên, được Bạch Kỳ đỡ lấy mới không ngã ngửa. Tinh Lạc ngủ không biết trăng sao là gì, còn có tiếng ngáy khe khẽ như tiếng ngáy mèo con say ngủ.
Bạch Kỳ bất đắc dĩ bế ngang cô lên, Tinh Lạc cựa quậy thân mình, đầu dựa vào lồng ngực anh tìm vị trí thoải mái, an tâm thở đều.
Bạch Kỳ đứng như trời trồng khoảng tầm hơn mười phút, có xúc động không muốn thả cô gái nhỏ xuống giường.
Dẫu Tinh Lạc không phải là ‘cô gái nhỏ’ gì cho cam, cô thuộc vào dạng phụ nữ cao, đẫy đà, có da có thịt, không hề phù hợp với một chữ ‘nhỏ’ tẹo nào. Thế nhưng so với Bạch Kỳ to khỏe, quả thật thể hình của Tinh Lạc không đáng nhắc đến.
“Tê tay rồi…”
Bạch Kỳ thừ người tự nhủ, không còn cách nào khác đành chậm rãi đặt Tinh Lạc lên giường êm, đắp chăn ngang bụng cô rồi xoa bóp cánh tay đã mất hết cảm giác.
Bạch Kỳ vốn định giở thói lưu manh chiếm ít tiện nghi của Tinh Lạc thì nhân cách Kỳ Kỳ trong thức hải kịp thời tỉnh dậy, không nể tình buông lời cảnh cáo.
‘Không cho phép anh bắt nạt Tiểu Lạc!’
Kỳ Kỳ tự nhiên không biết ‘chiếm tiện nghi’ có nghĩa là gì, nhưng có thứ nào đó mách bảo anh rằng… nhân cách hai không có ý tốt. Kỳ Kỳ mặc định Bạch Kỳ bắt nạt Tiểu Lạc, mà hòng đã liên quan đến bắt nạt Tiểu Lạc của anh thì Kỳ Kỳ tuyệt đối không nhượng bộ.
Bạch Kỳ đen mặt, lửa nóng trong người tắt ngúm, không thú vị phỉ nhổ.
‘Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt Tiểu Lạc?!’
‘Đúng là trẻ nhỏ chưa trải sự đời!’
Bạch Kỳ không tình nguyện thu hồi móng vuốt, trong đầu âm thanh của Kỳ Kỳ không ngừng lải nhải, Bạch Kỳ rất muốn một phát chụp chết anh rồi đường hoàng chiếm lấy thể xác.
Thế nhưng… làm được như vậy thì Bạch Kỳ đã làm từ lâu. Một nửa do anh không có cách, một nửa do sống cùng Kỳ Kỳ lâu, không có tình cảm cũng có lưu luyến, Bạch Kỳ không chịu thừa nhận… nhưng thực tâm là anh không nỡ.
Kỳ Kỳ tỉnh dậy vào khoảnh khắc này, đồng nghĩa với việc thời gian tồn tại của nhân cách thứ hai không còn nhiều, anh phải giải quyết nốt những việc còn đang dang dở.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Bạch Kỳ trực tiếp đi tìm Bạch Cố. Bất quá, có người đã đi trước anh một bước, đang cùng Bạch Cố ngồi đàm đạo. Bạch Kỳ ngó vào trong thư phòng, không vội vàng lộ mặt mà đứng ngoài nghe lén, hai tay khoanh trước ngực vô cùng thảnh thơi.
“Ông nội, ông có nghe được tin tức của tập đoàn SA chưa? Chính là tập đoàn đầu tư hàng đầu nước Mỹ, SA!”
Bạch Tỉnh Nhiên đẩy gọng kính, nhắc tới tập đoàn SA, giọng điệu của anh ta cũng không giấu nổi vẻ hào hứng, kích động. Bình tĩnh như Bạch Tỉnh Nhiên, có thể làm anh ta động dung, tập đoàn SA này hẳn không tầm thường.
Bạch Cố vuốt râu, ông suy nghĩ một hồi rồi mở miệng.
“Con nói là tập đoàn SA đó? Ta biết về nó, nhưng tập đoàn SA thì có liên quan gì đến chúng ta?”
Bạch Tỉnh Nhiên như dự đoán trước là Bạch Cố sẽ hỏi như vậy nên anh ta nhanh nhảu giải đáp.
“Trước không liên quan, nhưng bây giờ thì liên quan rồi! Ông nội, con nghe một người bạn của con làm trong tập đoàn đó nói… tập đoàn SA đã cử người sang nước X để bàn chuyện hợp tác với một tập đoàn bất kỳ trong nước với điều kiện là đáp ứng được yêu cầu của họ. Phong thanh rằng… đây là một dự án lớn, được đầu tư nghìn tỷ, tập đoàn SA cực kỳ coi trọng. Nếu chúng ta đạt được thì…”
Ý tứ không cần nói rõ cũng biết, nếu Bạch thị hợp tác cùng SA thì như hổ thêm cánh, đánh đâu thắng đó, trên thương trường nước X không gì cản nổi.
Không thể phủ nhận, Bạch Cố động tâm.
SA là miếng mồi ngon béo bở, người nào không tranh giành thì người đó khả năng có vấn đề về nhận thức, không nhận thức được tầm ảnh hưởng của dự án SA.
Bạch Cố trầm ngâm, con ngươi mờ đục lóe lóe.
“Tỉnh Nhiên, chuyện này không phải là chuyện đùa, con chắc chắn?”
Bạch Tỉnh Nhiên cật lực gật đầu, đảm bảo.
“Chắc chắn một trăm phần trăm, tin rằng qua mấy ngày sau tin tức chính thức sẽ được công bố. Chúng ta đang có lợi thế, con nghĩ... nên ra tay trước một bước, tìm kiếm và liên hệ với người đại diện SA.”
Tuy không rõ người đại diện trong lời đồn thổi là ai, nam hay nữ, già hay trẻ, nhưng Bạch Tỉnh Nhiên có lòng tin, bằng vào mạng lưới tình báo của Bạch thị, tìm ra người này không khó.
Bạch Cố đồng ý cách làm của Bạch Tỉnh Nhiên, đây không phải ăn gian, đây là chiến thuật tận dụng thời cơ.
“Được, cứ quyết định thế đi. Vậy công việc này giao cho…”
Bạch Tỉnh Nhiên hơi nhổm người, hai mắt long lanh lóng lánh ánh tinh quang, biểu cảm tha thiết, cầu khẩn.
Bạch Cố đằng hắng, ông suy đi tính lại, rốt cuộc thỏa hiệp.
“Tỉnh Nhiên, giao cho con phụ trách. Nhớ lấy, chuyện này hệ trọng, không được xuất hiện sai lầm.”
Bạch Tỉnh Nhiên đạt được như ý nguyện mừng rỡ nhe răng cười, nói.
“Ông nội yên tâm, lần hợp tác này sẽ vào tay Bạch thị chúng ta.”
Bạch Tỉnh Nhiên bắt đầu cảm thấy chuyến đi đến dinh thự Bạch gia vào nửa đêm không uổng công. Tin tức tập đoàn SA Bạch Tỉnh Nhiên biết, không lý nào Bạch Lạc Quân lại không biết. Bạch Tỉnh Nhiên hạ nước cờ nhanh hơn Bạch Lạc Quân một phần, từ đó chiếm lấy quyền phụ trách, Bạch Lạc Quân chậm chân chỉ còn nước hít khói bụi.
Sở dĩ Bạch Tỉnh Nhiên tự tin, không phải anh ta tự tin vào năng lực của chính mình mà là tự tin vào sự lớn mạnh của tập đoàn Bạch thị. Người có đầu óc thì không bao giờ bỏ qua Bạch thị mà chọn một tập đoàn hay một công ty nào khác nhỏ yếu hơn. Trong kế hoạch của Bạch Tỉnh Nhiên, nói ra tên Bạch thị thôi cũng đủ để dự án SA đã nằm gọn trong tay anh ta. Một khi hợp tác thành công, nhân khí, chức vụ của Bạch Tỉnh Nhiên sẽ lên cao chóng mặt, vượt qua Bạch Lạc Quân không còn là xa vời nữa.
Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Cố nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa, Bạch Cố giả bộ ngáp ngắn ngáp dài đuổi Bạch Tỉnh Nhiên đi. Bạch Kỳ nghe thấy tiếng kéo ghế, không một tiếng động chuyển mình núp sau cánh cửa phòng bên cạnh.
Đợi Bạch Tỉnh Nhiên đi xa rồi, Bạch Kỳ mới điềm nhiên bước vào thư phòng, dọa Bạch Cố nhảy dựng.
“Tiểu tử! Con ở đây từ bao giờ?”
Bạch Cố xoa ngực hỏi, Bạch Tỉnh Nhiên vừa đi thì Bạch Kỳ đến, không trùng hợp như vậy?
Bạch Kỳ ngồi vắt chéo chân, ngửa người tựa vào lưng ghế, tay chống gò má không mặn không nhạt nói.
“Đại khái là khoảng… hai mươi phút đi. Chuyện gì nên nghe đều đã nghe, không nên nghe cũng nghe.”
“Anh ta muốn làm thì cho anh ta làm, một Bạch Tỉnh Nhiên thôi, con còn không để vào mắt. Lại nói… chúng con sắp hoán đổi rồi, dự án tập đoàn SA này con lực bất tòng tâm.”
Bạch Kỳ không quá hứng thú với tập đoàn SA, muốn đạt được lợi ích từ nó thì Bạch thị cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ, thậm chí lớn hơn rất nhiều. Nếu không phải là thứ cực kỳ cám dỗ thì Bạch Kỳ sẽ không có ý định trao tương lai của tập đoàn vào tay kẻ khác, nhất là kẻ ngoại lai như SA. Ai biết bọn họ có mưu đồ xấu xa hòng chiếm đoạt Bạch thị không cơ chứ?
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ Bạch Tỉnh Nhiên, Bạch Cố ngầm hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, ông không có trách cứ anh, khẽ gật đầu.
“Ta cũng không muốn con nhúng tay vào việc này. Tập đoàn SA thanh thế vang dội, thu hút nhiều phương tranh giành, nếu bất cẩn lộ mặt thì không hay.”
Bạch Cố vẫn ẩn ẩn cảm thấy phong cách làm việc của SA không đúng lắm. Đáng lẽ, một tập đoàn lớn như SA, bọn họ phải có quyết định lựa chọn đối tác ngay từ khi đặt chân tới nước X rồi mới đúng. Giả sử đặt mình vào vị trí người lãnh đạo SA, Bạch Cố không nghĩ việc rầm rộ tuyên bố chiêu mộ là cần thiết.
Vậy thì tại sao?
Đại diện tập đoàn SA thừa hơi trêu đùa doanh nghiệp nước X?
Không… không đơn giản như thế.
Bạch Cố nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân liền nhất quyết không nghĩ nữa, phó mặc mọi chuyện cho Bạch Tỉnh Nhiên. Bạch Tỉnh Nhiên làm được hay không làm được, cái đấy còn tùy thuộc vào năng lực cùng vận khí của anh ta...