Tòa nhà nằm trên khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên không ngừng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có một bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ.
Ngũ quan của anh hết sức tinh xảo lại không mất đi vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu nghiệt lại lạnh lẽo.
Tròng mắt anh giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân biệt.
Dung mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng trên người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.
(*) quần lâm thiên hạ: hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)
Bộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ không thể bắt bẻ được lại không mất vẻ nghiêm túc trang trọng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “Đi vào”.
Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra một hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân không thể biến thành trong suốt mà biến mất.
Nghĩ đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm đi, thân thể anh không tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi thảm.
Mắt Trần Tiêu lóe lên, không biết nhìn nơi nào, mắt không có tiêu điểm.
“Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị một tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.
“Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia đang ở lầu chót.” Trần Tiêu không dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt không khỏi nhìn trên nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy anh và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ thật sự dọa người.
Những lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào một tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “Một đám ăn hại.” Nói rồi khẽ nắm chặt, tim của anh lại thoáng đau.
“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời nói của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, nói chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Con mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu đang khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người nói.
Lấy được một chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng nói tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ