Trong ký ức, ấn tượng về cuộc sống sinh viên năm thứ hai không phải là chương trình học quá nặng, mà là những bóng dáng quá sức bận rộn. Mấy cô bạn cùng phòng với Quyển Nhĩ, chưa đến tối thì khó mà gặp được, ai cũng đang cố gắng phấn đấu để thực hiện lý tưởng.
Gần đây, Quyển Nhĩ cảm thấy không thể thích ứng được với tình trạng này, từ một phòng ký túc lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, đột nhiên trở nên tiêu điều. Cùng phòng với nhau, tự nhiên lại không có thời gian để trò chuyện, cũng không có thời gian quan tâm, khoảng cách giữa mọi người đột nhiên như bị kéo giãn ra.
Khái niệm về bạn bè, không nên chỉ giới hạn trong một phòng ký túc xá, Sở Phi Bình có quan hệ đặc biệt thân thiết với Thẩm Hiểu ở phòng bên cạnh, sáng nào cũng nghe thấy Thẩm Hiểu đứng ở cửa gọi cô ấy, "Phi Phi, cậu xong chưa?". ọn những môn học giống nhau, cùng đi tự học, phải rất gần gũi mới có thể cùng tiến cùng lùi.
Những môn học La Tư Dịch chọn phần lớn giống của Quyển Nhĩ, nhưng ngoài thời gian trên lớp thì thời gian còn lại của cô ấy đa phần là ở trên thư viện. Mỗi lần Quyển Nhĩ ngồi vào chỗ mà La Tư Dịch chiếm cho cô để học, thường thì chưa được hơn một tiếng đồng hồ đã bị gọi đi, khiến cô có muốn ngồi học thêm cùng La Tư Dịch chút nữa cũng không được. Sau đó, cô không thể không từ bỏ ý định cùng đi tự học với La Tư Dịch. La Tư Dịch giúp cô chiếm chỗ, lập tức có rất nhiều người đến hỏi tới hỏi lui là chỗ đó có người ngồi hay không, hỏi rất nhiều lần, làm ảnh hưởng tới cô ấy. Hơn nữa, nhiều lúc Quyển Nhĩ để ba lô của mình ở đó, đi nhưng không có thời gian quay lại để lấy, như vậy lại phiền La Tư Dịch mang về giúp cô. Vì vậy, cố gắng đi tự học với La Tư Dịch, ngoài việc mang lại phiền phức cho cô ấy ra, không thấy có hiệu quả gì khác.
Tại sao Quyển Nhĩ lại bận rộn, bản thân cô cũng không rõ, chỉ biết là ngày nào thời khóa biểu của cô cũng kín đặc. Ngoài những công việc của trường ra, việc của Đinh Mùi đều do cô phụ trách. Lớn thì sắp xếp lịch làm việc hàng ngày cho anh ta, ấy là nếu như thời khóa biểu hàng ngày và lịch họp hành của anh ta có thể được gọi là lịch trình làm việc. Nhỏ thì như việc mang quần áo của anh đi giặt, hoặc chọn nhà hàng mua cơm hộp, đều do cô sắp xếp.
"Trưởng Ban thư ký Đinh, từ hôm nay trở đi tôi xin từ chối làm con hầu cho anh." Quyển Nhĩ đẩy tập tài liệu Đinh Mùi đưa cho cô về chỗ cũ, cô và Đinh Mùi mỗi người ngồi một đầu bàn, vì thế động tác đẩy trả lại cũng rất có khí thế.
"Sao đột nhiên lại thế?" Đinh Mùi giữ chặt tập tài liệu, có vẻ bất ngờ trước hành động không thiện chí của Lục Quyển Nhĩ.
"Không phải là đột nhiên. Phiền anh nói giúp xem, hiện tại mọi công việc của trưởng ban thư ký, từ trên xuống dưới có việc nào là không đến tay tôi không? Anh ngồi ở vị trí trưởng Ban thư ký, mỗi ngày chỉ làm đúng hai việc, sai bảo tôi, hoặc sai người khác đi tìm tôi."
Đương nhiên Đinh Mùi vẫn còn những việc khác phải làm, đó là rảnh rỗi ngồi tán chuyện với một tá các cô gái đến tìm anh. Nói chuyện thì cứ nói, nhưng điều khiến Quyển Nhĩ khó chịu nhất là, họ nhất định phải ngồi ở văn phòng để nói chuyện, trong khi một cô gái nào đó đang cười nghiêng cười ngả thì Đinh Mùi đột nhiên lại quay sang chỉ đạo Quyển Nhĩ một hai câ không khí trong phòng lúc đó đột ngột trở nên lạnh lẽo và kỳ quái.
Quyển Nhĩ cảm thấy sau này mối quan hệ của cô với các nữ sinh khác càng ngày càng tồi tệ đi, là do thái độ cợt nhả của người nào đó bên cạnh cô gây nên, mặc dù anh ta một mực phủ nhận.
"Em bất mãn vì anh đã giao trách nhiệm nặng nề cho em? Bao người thèm muốn được coi trọng như thế mà còn không được kia kìa." Đinh Mùi ngang ngạnh nói ra câu đó xong, nhướn nhướn lông mày tỏ ý tán dương, sử dụng cổ ngữ đúng chỗ.
Quyển Nhĩ khoanh tay trước ngực, "Xin anh đấy, tìm người khác mà coi trọng đi. Tôi đây còn có rất nhiều việc phải làm".
"Có việc gì phải làm? Điểm thi cuối kỳ trước chẳng phải xếp thứ nhất sao? Giành học bổng loại một rồi còn gì?"
"Xếp thứ nhất thì thể hiện học lực khá sao? Chẳng qua em giỏi học thuộc hơn người khác thôi. Người ta thì cứ mười quyển một mượn về học, còn em thì sao, xem hết được giáo trình cũng thấy may lắm rồi. Hơn nữa, em còn phải dành thời gian đi học tiếng Anh, em không muốn làm công việc ở Hội sinh viên nữa."
Đinh Mùi đứng dậy đi tới chỗ Quyển Nhĩ, lật lật tìm tìm, moi lên một quyển sổ tay từ mới, "Học tới thế này là được rồi".
"Thế sao đủ, em muốn ghi tên vào lớp học TOEFL." Lục Quyển Nhĩ công bố kế hoạch sắp tới của cô
"Em nghĩ Hội sinh viên là chỗ nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?" Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ không có vẻ là đùa, vì vậy cũng trở nên nghiêm túc.
"Em đâu có muốn đi, chỉ là không muốn làm việc nữa. Hơn nữa cũng vừa có người mới được bổ sung đến, mong anh rộng lượng, cho người ta chút cơ hội để rèn luyện đi, em già rồi, xin rút lui." Quyển Nhĩ tự gọi mình là người già chính là học của Tăng Nghị.
Anh ấy cũng tốn không ít công sức với Quyển Nhĩ, tuy sau này hai người trở nên khá thân thiết, chuyện gì cũng có thể nói, nhưng không hề có cảm giác ấm áp của tình yêu. Điều này khiến Tăng Nghị phải đau khổ kêu lên, già rồi, già rồi! Từ đó về sau tự gọi mình là người già.
"Không làm thì ai nuôi em làm gì? Đây đâu phải là cửa nha môn nhàn nhã?"
"Thế thì tùy anh, dù sao em cũng không làm nữa." Lục Quyển Nhĩ nghĩ thầm, quan trọng là làm hay không làm cũng chẳng có ưu đãi gì.
"Có thật là tùy anh không?" Đinh Mùi nở nụ cười xấu xa, "Muốn tự do, ok! Dùng gì để đổi?".
Quyển Nhĩ thấy bộ dạng kỳ quái của Đinh Mùi, tức tới mức đau hết cả hai bên sườn khi hít thở, tự nhiên lên cơn ho dữ dội.
Đinh Mùi lại gần vỗ vỗ vào lưng cô, "Em muốn nói cái gì? Sao phải hành hạ bản thân thế này".
Quyển Nhĩ không nói được không có nghĩa là cũng mất đi khả năng tự vệ, cô nắm chặt bàn tay lại lén tấn công Đinh Mùi, nhằm trúng phần eo mềm nhất, nhưng có cảm giác như bị đàn hồi bật trở lại. Không cam tâm, cô lại tiếp tục ra tay, nhưng đã bị Đinh Mùi ôm gọn vào lòng khống chế, "Cứ coi như không đau đi, nhưng cũng không thể dùng bụng anh làm trống để gõ chứ, phải không?".
Quyển Nhĩ cúi đầu, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng chỉ cảm thấy không khí như càng lúc càng ít đi, đành phải ngẩng đầu lên. Không ngờ cảm thấy mát lạnh trên môi, rồi ngay lập tức lại thấy nóng, trước mắt chỉ thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng rất gần của Đinh Mùi.
Mát, dường như là độ ấm trên đôi môi của anh ấy; nóng, là hơi thở của anh ấy.
"Xem ra thứ này có thể trị ho." Đinh Mùi tỏ ra mờ ám với sự việc bất ngờ này, môi của Lục Quyển Nhĩ mềm như thế, dịu dàng như thế, dường như có thứ gì đó giấu bên trong đợi anh khám phá. Anh không kiềm chế được tiếp tục áp sát môi mình tới, nhưng chỉ áp thật chặt như thế vẫn chưa đủ, buông tay Quyển Nhĩ ra, đặt tay mình ra phía sau gáy cô, khiến đầu của Quyển Nhĩ ngửa hẳn lên, sau đó anh vội vàng đưa lưỡi mình vào.
Đó là hương vị gì? Một lúc lâu sau, Đinh Mùi mới có thể hình dung được rõ ràng. Anh không biết mình đang ham muốn điều gì, dường như chỉ muốn điên cuồng càn quét khoảng không gian giữa i và răng cô, nhưng nếu chỉ đơn thuần là quét qua thì không thể làm dịu ham muốn, anh muốn cô cũng hành động, muốn cô cũng giống như tên của mình, cuộn tròn cô lại, cuộn tròn lại, sau đó nuốt vào trong.
Quyển Nhĩ hoàn toàn sững sờ, cứ để Đinh Mùi giày vò mình, mặc anh đưa qua đưa lại, còn cô cứng đờ người không dám động đậy. Hành động mất kiểm soát của Đinh Mùi khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cho tới khi răng anh khiến môi cô đau rát, cô mới bừng tỉnh giằng ra, dần dần phản ứng trở nên mạnh mẽ, cho tới khi thoát khỏi anh.
"Hừm." Đinh Mùi phát ra một âm thanh bất mãn.
"Đau..." Quyển Nhĩ không biết nên làm thế nào, cô đưa tay lên ôm chặt lấy mặt mình, như thế anh sẽ không nhìn thấy, cũng không thể hôn được cô nữa.
Không ngờ, Đinh Mùi không có ý định giật tay cô ra, chỉ là từ từ kéo hai bàn tay sang hai bên, để lộ ra thứ mà anh muốn, dỗ dành nói, "Lần này sẽ không đau, anh hứa...". Nói xong lại áp tới.
Quyển Nhĩ không nhìn thấy anh, chỉ cảm nhận được hành động của anh. Lần này đúng là không vồ vập cắn vào môi cô nữa, chỉ cảm giác như được tiếp xúc với một thứ gì đó dày dày mềm mềm, ma sát lúc nhẹ nhàng lúc cuồng nhiệt. Nhưng dần dần anh bắt đầu dùng sức, hôn tới mức khiến Quyển Nhĩ như bị tê dại đi, không biết tại sao cô lại hình dung ra cảnh Hắc sơn lão yêu hút tinh khí của con người trong Đại thoại Tây du [1]. Hoảng hốt xen lẫn sợ hãi, khiến Quyển Nhĩ không còn nghĩ tới việc ôm chặt hai má đang nóng bừng bừng của mình nữa, cô lật tay ép chặt hai má Đinh Mùi, dùng sức đẩy anh ra.
[1] Đại thoại Tây du: Một bộ phim truyền hình theo phong cách hài hước của Hồng Kông có sự tham gia của Châu Tinh Trì.
"Vẫn thấy đau? Đâu có..." Thần kinh vận động vô cùng phát triển của Đinh Mùi rất có ích trong việc hỗ trợ anh thực hiện môn thể thao mới này, mặc dù anh phát hiện ra rằng quan sát không hiệu quả bằng việc lâm trận thực tế.
Anh buông cô ra, nhưng không bỏ đi, ngược lại vẫn nhẹ nhàng lấn tới, như muốn dùng hành động này để bù đắp lại cảm giác đau đớn anh vừa gây ra.
Quyển Nhĩ không thoát được, đành ngồi thụp xuống, lách khỏi anh, ôm lấy đầu ngồi co rúm tại chỗ. Mặc Đinh Mùi cố gắng kéo thế nào cô cũng không đứng dậy.
Với sức của Đinh Mùi, muốn kéo cô đứng dậy không phải việc khó, nhưng việc Quyển Nhĩ tìm cách thoát ra khiến anh như bừng tỉnh, anh đang làm gì vậy? Anh đang làm gì với cô bé anh vẫn tự coi như em gái mình thế này? Không tìm được lý do nào thích hợp để thuyết phục bản thân. Trước kia khi Tăng Nghị nói với anh rằng muốn theo đuổi Quyển Nhĩ, anh đã nói thế nào, một đứa trẻ con như thế mà cậu cũng nỡ xuống tay sao? Hôm nay chính anh lại xuống tay, còn ngấu nghiến như muốn nuốt trôi cô, chỉ bởi vì nếm thử thấy rất hợp khẩu vị.
Trong lúc hai người đang kẻ đứng, kẻ ngồi xổm dưới đất, không biết nên làm thế nào cho phải thì có giọng nói từ hành lang vọng tới: "Quyển Nhĩ, thu dọn đồ của cậu, đi thôi".
Đấy là Dương Thu, cô quen Quyển Nhĩ sau đợt đi du xuân, cô ấy thích Tăng Nghị, vì vậy ngày hôm đó đã quyết định Lục Quyển Nhĩ chính là kẻ thù của cuộc đời mình.
Quyết định cũng chỉ là nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ cô không hé răng ra với ai. Bắt đầu từ hôm đó, cô làm như vô tình tiếp cận Quyển Nhĩ, cô muốn xem xem, cái con bé gầy gò yếu ớt kia có điểm nào gì tốt.
Quyển Nhĩ không hề biết những suy nghĩ của Dương Thu, có được một người bạn trong Hội sinh viên, đối với cô đã là may mắn lắm rồi. Sau khi Dương Thu trở nên thân thiết với Quyển Nhĩ, ấn tượng của cô dành cho Quyển Nhĩ càng ngày càng tốt, hòa nhã tới mức có thể nói là không bao giờ thấy cáu kỉnh, thông minh nhưng không mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng không phong lưu. Cô đã coi Quyển Nhĩ như người bạn thân, thậm chí sau khi biết Tăng Nghị không có kết quả gì với Quyển Nhĩ, cô còn cảm thấy Quyển Nhĩ nhỏ bé, luôn bị Đinh Mùi bắt nạt kia cần cô bảo vệ. Dương Thu là một trong số ít những nữ sinh trong Hội sinh viên không có thiện cảm với Đinh Mùi. Cô thường xuyên bênh vực Quyển Nhĩ, nhìn không thuận mắt cũng không chỉ dừng lại ở lời nói, mà thậm chí còn giúp Quyển Nhĩ bằng hành động, buổi tối cũng thường đợi Quyển Nhĩ rồi cùng về ký túc.
Nghe thấy tiếng Dương Thu gọi, Quyển Nhĩ lập tức đứng dậy, túm lấy chiếc túi trên ghế rồi đi.
"Em đi đâu?" Đinh Mùi nhanh chóng tóm lấy tay cô, mặc dù không được chuẩn bị và không có kinh nghiệm đối phó với tình huống thế này, nhưng anh cũng không thể để Quyển Nhĩ cứ thế bỏ đi được. Chảy ra thì cũng nên có giải thích.
"Dương Thu đang đợi em để về rồi." Quyển Nhĩ có cảm giác bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô như đang tỏa nhiệt, bị nướng trong đó, tay cô chắc chắn sẽ bỏng.
"Vừa rồi..." Đinh Mùi biết Dương Thu có thể bước vào bất cứ lúc nào, nhưng vẫn muốn nói cho xong.
Anh không ngờ Quyển Nhĩ dùng túi xách chặn ngay phía trước, ngắt lời: "Vừa rồi không có gì cả!" Cô nói xong giật tay lại, chạy ra ngoài.
Quyển Nhĩ chạy một mạch xuống dưới lầu mới bị Dương Thu chạy đuổi theo phía sau túm lấy: "Mình chạy đằng sau gọi cậu, sao cậu càng chạy càng nhanh thế?". Cô ấy dùng tay búng nhẹ vào mặt Quyển Nhĩ, vẻ mặt trở nên hồng hào sau khi vận động, có chút như khí huyết không được lưu thông do căng thẳng. "Cậu xem cậu chạy đấy, đứng lại còn không thở ra hơi nữa."
Quyển Nhĩ gật gật đầu không nói, hai người từ từ đi về ký túc xá.
Dương Thu thấy sắc mặt bạn hơi lạ, đoán chắc lại bị Đinh Mùi mắng mỏ, nên cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cùng Quyển Nhĩ quay về ký túc, thỉnh thoảng lại kể vài câu chuyện vui vui cho cô nghe.
Đang đi, Quyển Nhĩ bị Dương Thu kéo sang một bên, thì thầm vào tai: "Nghĩ là tối rồi nên không có ai quản lý chắc? Tí nữa mình sẽ gọi người tới ghi tên cậu ta".
Cô nhướn mắt nhìn ra xa, thấy có hai người đang đứng giữa đường hôn nhau như ở chỗ không người, đoán chắc cũng được một lúc rồi, thế mà vẫn còn khó dứt ra.
"Kệ họ, đi thôi." Quyển Nhĩ vốn không có hứng thú can thiệp vào những chuyện như thế, hôm nay nhìn thấy lại càng có cảm giác đau mắt, đi vòng qua để tránh.
"Kệ sao được!" Dương Thu thấy Quyển Nhĩ đã chịu nói chuyện, liền nói như thể dỗ dành cô: "Gần đây nhà trường quyết định chỉnh đốn lại tác phong, thành viên của Hội sinh viên thuộc các khoa ngày nào cũng đeo băng đỏ đi khắp nơi lùng sục, hai người này bị bọn mình bắt gặp, làm sao có thể dễ dàng cho qua như thế?"."Chắc bọn họ cũng bị lùng sục nên mới ra đây?" Quyển Nhĩ chỉ vào hai người đang đứng giữa đường kia, nhưng sao nhìn họ không giống như vừa bị rượt đuổi.
"Đúng thế, nghe nói bất kể một ngóc ngách nào, chỗ tối nào, bất luận là ở trong vườn trường hay những nơi nghỉ chân, thậm chí dưới sân ký túc nữ đều có người ngồi đó cố thủ, bắt được lập tức ghi tên báo lên trường. Vì thế bọn họ đành ra giữa đường thế này."
Dương Thu mặc dù nói sẽ không hề khách khí, nhưng giọng lại rất nhỏ, không để người khác nghe thấy mà ngượng ngùng.
"Ồ!" Quyển Nhĩ hiểu ra gật gật đầu. Cô cũng tham gia buổi họp phổ biến về đợt chỉnh đốn tác phong toàn trường lần này, chỉ không biết nội dung cụ thể như thế nào, hơn nữa cô càng không ngờ là, có người lại dám ngang nhiên, có lệnh cấm mà vẫn tự nhiên thân mật, chẳng lẽ hôn nhau thích đến thế sao?
"Đương nhiên là thích rồi." Nghe thấy Dương Thu trả lời, Quyển Nhĩ mới biết mình đã buột miệng hỏi.
"Nụ hôn đầu tiên của mình sẽ diễn ra trước khi tốt nghiệp, nếu trước khi tốt nghiệp chưa có bạn trai, thì sẽ túm lấy một anh chàng nào đó nhìn thuận mắt, nếm thử mùi vị xem sao!" Tình cảm của Dương Thu dành cho Tăng Nghị lúc này không đậm cũng không nhạt, thực tế là trong mắt Tăng Nghị, xinh đẹp thanh tú không thôi chưa thể tính là con gái. Còn về Dương Thu, nói dễ nghe thì là trong sáng, hơn một chút nữa thì là một nữ sinh mạnh mẽ, vì thế cùng lắm chỉ có thể trở thành người anh em với anh, mà đối với hồng nhan tri kỷ anh không có hứng thú.
Quyển Nhĩ vốn đã quen với những hành động suy nghĩ khác người của Dương Thu, nhưng nghe cô ấy hét to lên như thế, cô cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
Dương Thu phì cười: "Chấn động đúng không, sốc nữa đúng không! Mình nói cho cậu nghe, thứ tốt thì cũng nên đầu cơ tích trữ, tuổi trẻ mất giá nhanh lắm. Khi hai mươi tuổi, cậu là một tờ giấy trắng, người khác sẽ cảm thấy cậu thuần khiết. Khi cậu ba mươi tuổi, cậu mà vẫn là tờ giấy trắng, người khác sẽ cho là giấy ngả vàng rồi, nhất định là vì chất lượng quá kém nên mới bi vứt lại." Sau đó, cô ấy hạ thấp giọng: "Đặc biệt như mình đang ở trạng thái hồn nhiên, nếu trong thời gian học đại học không ra tay, đợi sau này lựa chọn người có điều kiện mới kết hôn, thế không phải là lấy nhau vì tiền hay sao!".
Quyển Nhĩ nhìn Dương Thu với mái tóc ngang vai, mặc dù không phải là tuýp con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp kiểu yếu ớt, nhưng cũng rất ưa nhìn, người tầm tầm, khỏe mạnh hoạt bát. Cô ấy không thiếu thứ gì, đâu đến nỗi phải lấy người khác vì tiền. "Cậu đừng có dẻo mỏ, đừng tìm cớ biện minh nữa."
"Mình là muốn đề phòng trước, tình yêu là mục tiêu duy nhất của mình ở đại học!"
Dương Thu thành khẩn thề thốt. Nhưng mục tiêu duy nhất này của cô ấy trong thời đại học đã không thể hoàn thành được.
Quyển Nhĩ còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì, thì đôi chim uyên ương đang dính lấy nhau kia đã bị Dương Thu làm cho hoảng sợ bỏ đi mất.
"Đi thôi." Quyển Nhĩ kéo tay Dương Thu. Nếu Dương Thu biết, nụ hôn đầu tiên của cô vừa mới diễn ra khoảng hai mươi phút trước đó, ở ngay tòa nhà phía sau họ kia, thì không hiểu cô ấy sẽ bình luận gì.
Nước mắt của Quyển Nhĩ đột nhiên như tìm được đường thoát, ào ào chảy ra. Đọng trên mặt không được bao lâu, rơi long tong xuống người, tuy không thể thấm qua lớp áo dày, nhưng sự ẩm ướt dường như bị cơn gió lạnh mang theo, đưa thẳng vào tim. Đúng thế, nụ hôn đầu tiên của cô, bất luận là cô cảm thấy nó quan trọng hay không, chưa kịp mang theo bất cứ sự kỳ vọng nào, chưa hề hoàn thành bất cứ mơ ước nào, đã mất đi như thế. Tự dưng dâng đến miệng của người ta, cô thật sự rất đau lòng, nhưng không biết nên tâm sự với người khác thế nào, đành làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm giác giữa được và mất, đôi khi rất mong manh. Từ hôm đó Quyển Nhĩ không đến Hội sinh viên nữa, còn Đinh Mùi cũng không ép buộc cô, ra khỏi Hội sinh viên bằng cách ấy là điều khiến Quyển Nhĩ bất ngờ nhất. Điều này lại ứng với câu hỏi hôm đó của Đinh Mùi, dùng gì để đổi? Một nụ hôn, đời tự do!