Sau khi nói ra lời kịch này, Diệp Tưởng cùng Nguyệt Quang đều trầm xuống không nói năng gì.
Hai người bọn họ tuy tới từ cụm rạp Thâm Dạ, thế nhưng Nguyệt Quang trước kia lại là diễn viên viện tuyến cỡ trung, nhãn lực và kiến thức không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn đã đoán được bộ phim 《 Tử Chú Đảo 》này khó khăn có thể so sánh với《 Minh Đế lăng tẩm 》năm đó! Nếu như vậy, tham gia bộ phim này đối với hắn có thể nói là nguy cơ, cũng có thể nói là kỳ ngộ! Bất luận thế nào, cần phải biết chớp lấy cơ hội! Đồng thời đối với Diệp Tưởng, hai người lúc này kỳ thực còn chưa có giao tình quá lớn, bất quá dù sao cũng từng tác chiến chung, dưới tình huống có khả năng , hắn cũng sẽ hết sức giúp đỡ Diệp Tưởng.
Người bù nhìn. . . Nguyệt Quang im lặng một lúc, lần nữa nói lời kịch: Ta có chút không hiểu, bất quá nhiều năm qua Nguyệt Ảnh thần miếu nhiều lần tuyên bố thần dụ phần lớn đều thiên kì bách quái, không có quy luật gì, lúc này chẳng qua chỉ là có liên quan tới Nguyệt Ảnh tế mới làm cho người ta có chút bất an. Nhưng hẳn là không có gì đâu, coi như cái đó có quan hệ với Nguyệt Ảnh tế, thì chúng ta vẫn là luyện khí sư có nguyện vọng hầu hạ Nguyệt Ảnh thần, là tín đồ trung thực của Nguyệt Ảnh a. . .
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì.
Hoàng Thiện Vân.
Cho tới nay, nàng luôn bị gọi là Người xúc phạm thần , thế cho nên bất cứ tình huống kỳ lạ nào xảy ra mọi người cũng đổ lên đầu nàng. Hứa Duẫn và Hàn Linh Tỳ về mặt tình cảm, vẫn luôn đứng về phía nàng. Ít nhất có thể khẳng định, cho dù Hoàng Thiện Vân quả thực là người xúc phạm thần, Hứa Duẫn cũng tuyệt đối không vì như vậy mà vứt bỏ nàng. Ít nhất, là kịch bản thiết lập như vậy. Chẳng qua là, Hoàng Thiện Vân cuối cùng là do Khương Thư Nghiên diễn, đối với Diệp Tưởng, Khương Thư Nghiên chính là tâm phúc của Nguyên Huyết Tầm, vì nàng ta có thể liều mạng, thật sự là một chuyện khiến người khác cực kỳ khó chịu. Nhưng diễn viên là vậy đấy, nhân vật đã được định thế nào, nhất định phải diễn như thế ấy.
Vừa lúc đó, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Như thế nào? Quả nhiên các ngươi ở đây thảo luận về chuyện này?
Ánh mắt Diệp Tưởng cùng Nguyệt Quang nhanh chóng nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên vắt khăn trên vai, toàn thân trần trụi đi vào bên trong nhà tắm, sau đó bước vào bồn lớn.
Tô Thanh Thiền! Tiểu tử ngươi. . .
Nguyệt Quang lập tức nói: Ta còn đang muốn tìm ngươi đây. Nghe Xuân Tuyết nói, Cốt Dạ đoạn tối qua Sa Tuyết ở nhà ngươi, thế nhưng sáng nay vừa về tới nhà, nàng đã nhốt mình trong phòng không ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải tên tiểu tử ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với người ta rồi chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm không dám chịu trách nhiệm. . .
Sa Tuyết nàng sao?
Đúng vậy. Vì thế, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn tên tiểu tử ngươi nữa, sao lúc nãy không thấy mặt ở học viện?
Diệp Tưởng ngăn Nguyệt Quang đang nói thao thao, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú Tô Thanh Thiền. Hỏi: Chuyện vẽ ký hiệu lên bài xì phé, là ngươi bày cho Diêu Xuân Tuyết phải không?
Đúng vậy, ta thiếu chút nữa quên hỏi chuyện này! Nguyệt Quang giống như trong mộng mới tỉnh Cái mặt trăng cùng ngôi sao năm cánh kia là ngươi dạy Xuân Tuyết sao?
Ừ, là ta. Ta có nói qua với nàng chuyện này.
Sắc mặt Diệp Tưởng lập tức lạnh lẽo.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng đối mặt với lời chất vấn của Hứa Duẫn , Tô Thanh Thiền sắc mặt không chút thay đối.
Tô Thanh Thiền! Diệp Tưởng đề cao âm lượng.
Nhưng còn chưa kịp tiếp tục chất vấn, Tô Thanh Thiền nói một câu chặn ngay họng hắn.
Hôm nay, địa điểm tập huấn Nguyệt Ảnh tế đã được quyết định, chính là Bàn Long Sơn. Ở nơi đó phát hiện ra di tích của dân bản địa.
Diệp Tưởng cùng Nguyệt Quang vốn đang hùng hổ, sau khi nghe câu kịch này, tự nhiên không nói gì nữa.
Dân bản địa!
Ngươi xác định? Diệp Tưởng lộ ra thần sắc không thể tin được.
Ta sẽ nói một chuyện chưa được xác định sao?
Tô Thanh Thiền, trong ban ba năm bảy đảm nhiệm một chức vụ, chính là lớp trưởng! Vì thế hắn sớm biết được việc này cũng không có gì kỳ quái!
Nguyệt Quang lập tức lộ ra thần sắc khiếp sợ: Lại là di tích dân bản địa? Lại nói, từ nhiều năm trước tới nay, chúng ta luôn một mực muốn tìm hiểu xem tại sao dân bản địa ở đây lại diệt vong, nhưng thủy chung không có giải đáp.
Đúng vậy. Tô Thanh Thiền vươn ra một ngón tay: Trước mắt có một thuyết pháp được công nhận. Dân bản địa diệt sạch chính là do cái chết sinh linh bắt đầu. Bởi vì chúng ta ở trong di tích của dân bản địa phát hiện có dấu vết nuôi dưỡng động vật, cũng phát hiện ra lồng chim, dây xích, thậm chí là lưới đánh cá. Bởi vậy không khó phán đoán, thời kỳ dân bản địa sinh hoạt không hề tồn tại hiện tượng cái chết sinh linh.”
Phải. . . cái chết sinh linh là một nguyền rủa mà ngay cả Nguyệt Ảnh thần cũng không cách nào cởi bỏ. Dưới tình huống không tồn tại bất cứ sinh vật nào, thiên nhiên rõ ràng vẫn bảo trì tuần hoàn phát triển như trước (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), nông nghiệp gieo trồng cũng chưa từng bị ảnh hưởng. Nếu như nơi đây còn có thể chăn nuôi ngư nghiệp, hòn đảo này tất nhiên sẽ vui sướng quang vinh. Cho dù tương lai việc đồng ánh có thể bị thất thu, cũng có cách khác kiếm được cái ăn.
Đợi một chút. . . Diệp Tưởng lập tức đưa ra nghi vấn: Nếu là di tích dân bản địa, vì sao lại để cho chúng ta, những người còn chưa trải qua Nguyệt Ảnh tế đi thăm dò? Không phải là Nguyệt Ảnh thần miếu. . .
Đạo sư cũng có nghi vấn giống thế, nhưng lần huấn luyện này đã được định, không thể sửa lại, đây là hiệu trưởng tự mình chỉ thị!
Hiệu trưởng!
Tỷ tỷ sinh đôi của thần quan!
Chính bởi tầng thân phận này mới không người nào dám đơn giản chất vấn!
Thăm dò di tích dân bản địa sao?
Hiện tượng cái chết sinh linh là một hiện tượng quỷ dị, tương đồng với nguyền rủa. Thời kỳ dân bản địa vẫn có tồn tại động vật, thế nhưng sau khi bọn họ diệt vong, những động vật kia không chừa một ai, toàn bộ đều biến mất! Hiển nhiên cái này rất hoang đường.
Cho dù năm đó khủng long diệt sạch, sinh vật cũng không toàn bộ diệt vong. Nhưng mà trong bộ phim kinh dị này, động vật lại triệt để biến mất, ngay cả một con giun, một con sâu róm cũng không hề lưu lại. Thế nhưng, nhân loại vẫn sống sót. Trên cở sở khoa học chọn lọc tự nhiên mà nói, đây hoàn toàn là một hiện tượng không hợp lý, chỉ có thể dùng hiện tượng siêu nhiên như nguyền rủa để giải thích mà thôi.
Hành trình Bàn Long Sơn, chính là cửu tử nhất sinh chân chính!
Bất quá. . . Đã nhiều năm như vậy lại vẫn còn xuất hiện di tích của dân bản địa, quả là không thể tưởng tượng nổi a. . .
Bàn Long Sơn là một tòa sơn cốc rất thần bí, đương nhiên không có đáng sợ như là cấm sơn, nhưng cũng tồn tại rất nhiều truyền thuyết khủng bố. Vì thế mọi người bình thường đều chi thăm dò ở bên ngoài, rất ít khi tiến vào sâu bên trong. Bởi vì bên trong Bàn Long Sơn sẽ rất dễ dàng Mất phương hướng . Một khi mất phương hướng, thì có thể sẽ không ra được.
Diệp Tưởng cùng Nguyệt Quang lúc này đã không còn tâm tư truy cứu Tô Thanh Thiền nữa, hành trình tại Bàn Long Sơn quá mức hung hiểm. Thế nhưng, nếu nói một mạng này là vì thần quan, là vì Nguyệt Ảnh thần, như vậy thì không có cách nào, mặc dù một chuyến đi này rất nguy hiểm… cũng nhất định phải đi. Chẳng qua là, lấy góc độ của Hứa Duẫn mà nói, cũng rất lo lắng, chuyện này sẽ khiến người ta càng thêm chửi chó mắng mèo với Hoàng Thiện Vân.
Bất quá lúc này nói những lời này. . . cũng chẳng có chút ý nghĩa.
Bên trong tòa nhà dạy học.
Lúc này đạo sư La Hằng đang đi lại một mình trên hành lang.
Hắn luôn có một cảm giác không đúng.
Với tư cách là một gã Luyện Khí sư ưu tú, từ buổi sáng hắn đã có cảm giác không đúng.
Hắn hiện tại muốn tới thăm dò một phen.
Giờ khắc này, hắn đi tới một tầng lầu nào đó.
Lúc này, bên trong tòa nhà tự nhiên không một bóng người, chỉ là một mảnh đen kịt. Mà cuối hành lang chính là văn phòng giáo viên.
Văn phòng. . .
Hắn từng bước một đi về hướng đó.
Mỗi bước đi, hắn đều vô cùng cẩn thận, tiến hành cảm ứng với tất cả mọi thứ chung quanh.
Thật lâu. . . Thật lâu về sau. . .
Hắn đứng ở trước cửa văn phòng.
Rất tự nhiên mà đưa tay ra, tiếp xúc với tay nắm cửa, sau đó xoay tay, dùng lực đẩy một cái.
Cửa được mở ra.
Bên trong. . . Không có một bóng người.
Đây là điều tự nhiên mà, là tình huống rất bình thường.
Ta đang làm cái gì vậy a. . .
La Hằng không khỏi tự giễu một phen, đang lúc định rời đi, hắn bỗng nhiên chú ý tới một thứ gì đó.
Đợi một chút. . .
Hắn không khỏi vòng trở về, một lần nữa nhìn khắp văn phòng.
Máu.
Hắn cảm giác được.
Chỗ này, đã từng có máu.
Cảm giác bất an lại bắt đầu phóng đại.
Hắn đi tới trước một bàn làm việc. Một đôi kính mắt trừng trừng nhìn nơi đây, rồi sau đó phóng khí ra.
Có thể làm được đạo sư, La Hằng tự nhiên là một gã Luyện Khí sư cực kỳ ưu tú. Thế nhưng. . .