Nhưng mà, ngay khi Diệp Tưởng ôm quyết tâm liều mạng, thậm chí ngaycả tình huống xấu nhất hắn cũng đã nghĩ tới, cảnh tưởng kịch bản lạichuyển sang một phân cảnh khác. Hiện tại, biến thành tình tiết phát sinh bên phía nhân vật nam chính La Hạo Sinh.
Yêu cầu về bãi tha ma đã dừng ở đây.
Những người khác tự nhiên cũng biết điều này, nên lần này sự tình tuy hơi đột ngột, nhưng vẫn nằm trong dự kiến của mọi người. Dù sao La Hạo Sinhcũng là nhân vật chính, tình tiết của phim kinh dị tự nhiên phải tậptrung trong người hắn.
Như vậy... La Hạo Sinh chỉ cần không chết, những vai phụ như họ tự nhiên không cần phải làm gì. Đây là điều khótránh của những nhân vật phụ, điều này rất khó thay đổi.
Mà bâygiờ đang trong giai đoạn tình tiết bị bỏ trống, nói gì hay làm gì chỉcần về cơ bản hợp logic với hành vi tính cách của nhân vật sẽ không bịcho là ng.
Như vậy, có nên đứng ở đây chờ một lát hay không? Cókhi chờ một lát nhân vật chính sẽ chạy tới tụ hợp với bọn họ. Có nhânvật chính ở đây, khả năng sống sót sẽ được bảo đảm.Ngược lại, một thânmột mình mình đi tìm cái bãi tha ma kia trở nên cực kỳ nguy hiểm.
- Mọi ngươi... Có ai nhớ rõ đường đi thế nào không?
Diệp Tưởng dò hỏi.
Giang Nghị gãi gãi đầu rồi cuối cùng lắc đầu nói:
- Cái này... Tôi không nhớ rõ lắm. Phải đi thế nào đây?
Một giờ... Vừa rồi đi đường cũng chỉ mất có 15 phút. Thời gian vẫn còn đến bốn mươi lăm phút...
Huống chi, hiện tại cũng không biết đường đi tới bãi tha ma đó thế nào. Nhưng chắc hẳn nó cũng nằm không xa.
Đi... Hay không đi?
Cùng lúc đó, La Hạo Sinh cùng đi với hai hành khách trong xe, Lục Nguyên vàLâm Du. Hai người kia cũng là một cặp tình nhân cùng nhau đi du lịch.
La Hạo Sinh, cũng chính là Dương Hà, lúc này đang dựa theo kịch bản yêucầu đi theo sau hai người kia. Trên đường đi, ba người không ngừng đàmluận .
Lục Nguyên hỏi:
- Anh chắc hẳn cũng có cảm giác mọi thứ như bị trúng tà đúng không?
- Phải... Tuy rằng tôi cho rằng trong thế giới này chắc hẳn là không cóma quỷ, nhưng mà trải qua một loạt sự kiện như vừa rồi khiến tôi khôngcòn tin chắc vào suy nghĩ đó. Tôi nhớ rõ hai người trước đó chắc cũngcùng mấy người nữa đi xung quanh tìm kiếm Lưu An, sao chỉ còn hai ngườithôi vậy. Những người khác đâu?
- Bọn họ... chết rồi.
Lục Nguyên hít sâu một hơi.
- Chết... chết cả rồi...
- Sao, chết như thế nào...
- Bọn họ, toàn thân là máu.
Lâm Du nắm chặt lấy tay của Lục Nguyên rồi nghiêng mặt nhìn Dương Hà lẩm bẩm:
- Tôi không muốn nghĩ lại chuyện đó nữa. Không muốn tiếp tục nghĩ tới nữa...
Dương Hà gật đầu, tiếp tục nói:
- Nói tóm lại, chúng ta trước hết nghĩ cách chống đỡ đến hừng đông. Tôi muốn đi tìm mấy người bạn của tôi.
- Người bạn gái thân nhất của tôi cũng đã chết, những người cùng đi cũngtách khỏi chúng tôi, cũng không biết bọn họ còn sống hay chết rồi. Trong ngọn núi này khẳng định đang ẩn dấu một thứ gì đó rất đáng sợ. Nhấtđịnh là như vậy!
Lúc này, Lâm Du bắt đầu khóc nức nở. Mà Lục Nguyên ở bên cạnh an ủi người yêu.
Đường núi tương đối khó đi, đi một hồi lại thêm một hồi nữa, địa hình xungquanh vô cùng không bằng phẳng, hơn nữa trong rừng cây chia ra không ítlối rẽ. Trong mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, khắp nơi là đá được xếp lổnnhổn. Bởi vì cứ đi liên tục, đến đế giày cũng bị rách.
Tương đốimà nói, Dương Hà đã có kinh nghiệm tham gia ba bộ phim kinh dị cho nêntố chất tâm lý của hắn đương nhiên cũng rất tốt. Hắn biết, lúc khủng bốtiến đến, càng là lúc nguy cấp, lại càng cần phải tỉnh táo.
Lo sợ chỉ khiến bản thân mất đi năng lực phán đoán, cuối cùng đẩy nhanh thờigian tử vong. Chỉ có trong đầu lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, mới cóthể thấy rõ ràng vấn đề. Đối với hắn mà nói, trước mắt kịch bản chắc hẳn tạm thời vẫn chưa để hắn chết. Màn thứ hai bởi vì kịch bản không bịkhống chế dẫn đến hỗn loạn, nhưng hiện tại đã bước vào màn thứ ba cũngchính là màn cuối cùng, tất cả mọi thứ sẽ một lần nữa dựa theo kịch bảntiếp tục phát triển, như vậy, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì.
Đúng vậy... sẽ không tiếp tục có vấn đề ...
- Tôi rất hối hận...
Lúc này, lời thoại của Lục Nguyên phá ngang mạch suy nghĩ của hắn.
- Tôi cũng không nghĩ đến chuyến đi du lịch lần này lại gặp phải chuyệnnhư vậy. Lúc đó, công ty du lịch rõ ràng còn luôn mồm giới thiệu tour du lịch này, còn nói nếu như tổ chức thành một nhóm du khách sẽ tiện hơnrất nhiều, cho nên chúng tôi mới...
Lúc này, trong đầu Dương Hà xuất hiện lời kịch mới. Hắn vội vã tiếp lời:
- Phải, tour du lịch này do tôi và bạn gái cùng nhau quyết định ... Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng...
Dương Hà liên tục thở dài, tiếp tục đọc lời thoại mới:
- Sớm biết như vậy tôi đã không tham giá rẻ. Lúc ấy tôi và bạn gái xemtrên trang web về du lịch đọc được giới thiệu về tour du lịch này, thấygiá cũng vừa phải, lại có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp tự nhiên,khiến cho lúc ấy rất thích. Cho nên, tôi mới mau chóng lên mạng đặt vétrước cho tour du lịch này...
- À, chúng tôi cũng đặt mua trên mạng.
Lục Nguyên tiếp lời:
- Không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này...
Mà lúc này, ở một nơi khác...
- Chúng ta đi!
Diệp Tưởng cuối cùng vẫn quyết định đi tìm cái bãi tha ma đó. Nếu tiếp tụcngồi chờ chết chẳng ai biết sẽ phát sinh chuyện gì sau đó. Cho dù là gặp nhân vật chính rồi cùng nhau đi chung, có thật sự đảm bảo sẽ không phải chết không?
Nói chơi sao! Trong phim kinh dị số nhân vật phụchết dù cho đang ở bên cạnh nhân vật chính còn ít hay sao? Lại nói nhânvật chính có chắc nhất định sẽ hành động theo kịch bản? Hắn nói khôngchừng sẽ sử dụng vé chuộc cái chết để một mình hành động!
Một khi đã như vậy, không bằng, đi trước nhân vật chính một bước, lợi dụng nàykhoảng thời gian kịch bản bỏ trống, tìm đến cái bãi tha ma mà rất có thể là nguyên nhân của mọi chuyện, xem cái gọi là "vật dơ bẩn" rốt cục làcái gì!
Nơi đó đã ở rất gần. Kịch bản cũng đã nói như vậy chắccũng không sai. Tuy rằng nói là “rất gần”, cũng không biết rốt cuộc gầnđược bao nhiêu, nhưng là hắn tin tưởng hẳn là có thể tìm được!
- Hạ Vân!
Trương Niệm Chu vội vàng giữ tay hắn,sợ hãi hỏi :
- Bay giờ trời tối như vậy, ta, chúng ta hay là nghỉ chân một lát rồi mới đi tiếp có được không?
Còn bốn mươi phút nữa là hết phim!
Bốn mươi phút!
Khoảng thời gian đó có thể phát sinh rất nhiều chuyện!
Nhưng mà Diệp Tưởng lại không hề để ý đến. Đối hắn mà nói, cho dù sẽ bị trừvé chuộc cái chết, hắn vẫn muốn đánh cuộc một phen! Chờ chết có gì khácvới ngồi chờ chết chứ? Hắn tuyệt đối không tin kịch bản sẽ an bài chohắn sống sót. Phải biết, hắn ngay tại màn thứ hai đã phải chết! Huốngchi, ngay cả nhân vật chính như La Hạo Sinh có thể sống sót hay khôngcũng còn là một câu hỏi lớn! Thêm vào đó, hiện tại mới chỉ là giai đoạnkhông có tình tiết, cũng không đồng nghĩa với việc nhân vật Hạ Vân nàysẽ dừng chân đứng lại. Nói không chừng, đợi một lát nữa đến lượt tìnhtiết của bọn họ, yêu cầu họ đi vào bãi tha ma. Khi đó vé chuộc cái chếtcũng không bị trừ!
Trong mặt Trương Niệm Chu lúc này khi đỏ khitrắng, mà Giang Ấu Lâm tựa hồ cũng đang trầm ngân suy nghĩ. Về phầnTrương Đức Khôn lại là nhíu mày nói:
- Tóm lại có đi hay không?
Giang Ấu Lâm nhìn kỹ thần sắc kiên định trong gương mặt Diệp Tưởng tựa nhưmuốn tìm hiểu xem do đâu mà hắn có vẻ tự tin như vậy. Đáng tiếc là, giữa các diễn viên không cho phép trao đổi các tin tức có liên quan đến «Rạp chiếu phim địa ngục ». Bọn họ phải hoàn toàn hoà nhập vào mỗi mộtnhân vật,cố gắng sống sót trong phim kinh dị. Mà thân phận hiện tại củanàng là nhân vật nữ thứ chính, mà loại thân phận này trong phim kinh dịcũng không bảm đảm khả năng sống sót của diễn viên.
- Được rồi.
Giang Ấu Lâm cuối cùng hạ quyết tâm :
- Niệm Chu, cậu cũng thấy rồi đó. Mục tiểu thư rõ ràng đã chết, nhưng lại xuất hiện trước mặt mặt cậu. Thế giới này chỉ sợ thực sự có quỷ tồntại. Chúng ta... nhất định phải tìm đến cái kia bãi tha ma để tìm cho ra nguồn gốc của bí ẩn lần này!
Nháy mắt 15 phút đã trôi qua.
Rất nhanh, trước mắt Dương Hà hay cũng là nói La Hạo Sinh xuất hiện chiếc xe khách.
Mà xung quanh xe khách, đang tụ tập năm sáu hành khách khác.
Dương Hà chạy nhanh tới. Trong năm sáu người này, hắn đều có có ấn tượng.Trong đó một có một người phụ nữ mặc quần áo màu tím mà hắn cũng traođổi với cô ta mấy câu.
Lúc này đã xuất hiện hành vi và lời kịchcủa hắn. Hắn vội vàng căn cứ theo yêu cầu chạy tới trước mặt người phụnữ mặc áo màu tím, hỏi:
- Mạc tiểu thư! Sao lại như vậy? Những người khác đâu rồi?
- Chết rồi!
Sắc mặt của Mạc tiểu thư lúc này trở nên tái xanh vì sợ hãi.
- Tất cả... chết rồi!
Trong lòng Dương Hà trở nên căng thẳng. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy nhữngdiễn viên phụ này thật đáng thương. Nhưng mà, hiện tại dù sao cũng không phải là lúc để đau buồn. Hắn đưa tay vào trong túi vải, nắm chặt lấychiếc gương bị nguyền rủa nhuốm máu người chết rồi hỏi tiếp:
- Cô cónhìn thấy mấy người bạn của tôi đâu không? Ừm, Ấu Lâm,là một thiếu nữ có mái tóc xoăn rất đẹp, còn có Đỗ Nham là cái người râu mọc lún phún, còn có Hạ Vân, Niệm Chu...
- Không thấy.
Trong khuôn mặt của Mạc tiểu thư vẫn không hề thấy một chút huyết sắc, thậm chí cũng không nhìn ra vẻ mặt cô ta là gì.
- Tôi không biết bọn họ.
- Sao, sao có thể như vậy được...
Dương Hà lập tức dựa theo kịch bản bộc lộ vẻ nôn nóng và lo sợ không yên,nhưng mà trong thực tế, đám người Hạ Vân sống hay chết, hắn căn bảnkhông quan tâm. Hắn chỉ để ý bản thân có thể sống sót hay không.
- Sao... Sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy ...
Mà cũng đúng lúc này...
- Tìm được rồi!
Diệp Tưởng sau khi vòng qua đám cây cối trước mắt, thì ngay tức khắc, liềnnhìn thấy phía trước, sâu trong rừng cây, có hai tấm bia đá!
Hắnlúc này càng đi càng nhanh, kết quả chỉ có Giang Ấu Lâm còn bám theokịp. Mà Trương Niệm Chu và hai người còn lại, tất cả đều bị bỏ lại saulưng.
Vọt tới trước tấm bia đá, Diệp Tưởng nhanh chóng rút điện thoại di động để làm đèn pin.
Tấm bia đá được chiếu sáng.
Mà hắn, cũng thấy được cái gọi là " vật dơ bẩn " là gì.
Dương Hà bước vào trong xe. Dựa theo kịch bản, La Hạo Sinh còn muốn tiếp tụctìm kiếm "vật dơ bẩn". Ngay cả lúc này,hắn vẫn luôn luôn nắm chặt lấychiếc gương đặt trong túi vải.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một bàn tay lạnh như băng nắm lấy bờ vai hắn.
Dương Hà nhanh chóng quay người lại, cùng lúc đó lập tức rút ra tấm gương!
Kịch bản trước mắt chỉ có lời kịch của hắn, cũng không có nói hắn có gặp quỷ hay không!
Sau khi hắn lấy tấm gương kia ra, lúc quay đầu nhìn lại, người đứng trước mặt hắn lúc này lại là Lục Nguyên.
Lần này, hắn đột nhiên hối hận. Tấm gương này cho dù chỉ rút ra có mộtgiây, cũng bị trừ đi 500 tấm vé chuộc cái chết! Tận 500 tấm vé chuộc cái chết!
Hắn vội vàng muốn đem tấm gương đặt lại vào trong túi vải, nhưng mà động tác làm ra hơi mạnh, khiến tấm gương rơi trong mặt đất.Hắn vội vàng vươn tay nhặt lên tấm gương, nhưng mà ngay vào lúc đó...
Từ trong gương phản xạ lại hình ảnh của một Lục Nguyên toàn thân đẫm máu, trong đầu cũng bê bết máu!
Trong tấm bia đá khắc dòng chữ “Nơi này chôn cất những người chồng trungthuỷ, những người vợ hiền lành đảm đang,những người con trai có hiếu,những người con gái thông minh,những người cha người mẹ hết mực thươngcon, hy vọng mọi người được yên nghỉ nơi suối vàng”. Phía dưới còn khắcmột dòng chữ nhỏ “Cúng tế hương hồn của 37 nạn nhân xấu số trong chuyếnxe số 5.7”.
Trong hai khối bia đá còn có hơn chục tấm ảnh chụp đen trắng của các nạn nhân .
Trong số những tấm ảnh chụp màu đen trắng, có người lái xe đầu trọc, có cô nữ hướng dẫn viên du lịch họ Mục, có cặp vợ chồng Giang Nghị và Hàn NhượcNguyệt, có vị đại hán người Tứ Xuyên Trương Đức Khôn, người thanh niênđội mũ lưỡi trai Lưu An, cũng có ảnh của Lục Nguyên, Lâm Du vân vân vàvân vân...
- Điều này...
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu hắn lại một lần nữa xuất hiện yêu cầu của kịch bản.
Đồng thời, yêu cầu đó còn mang đến một tin dữ. Bởi vì, cùng lúc với nhữngtin tức xuất hiện trong đầu xuất hiện trong đầu, Diệp Tưởng còn nhậnđược một tin dữ.
Đó là... Nhân vật chính, La Hạo Sinh đã chết!
Khi chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc phim...
Chết rồi!
Hoá ra những hành khách này không phải diễn viên? Bọn họ... thật ra đã chết lâu rồi?
37 nạn nhân xấu số! Trong xe khách, tính cả lái xe tổng cộng có 43 người, mà trừ đi nhóm nhân vật chính 6 người, như vậy...