Một giấc ngủ tớ hứng sáng, cảm giác thật sự là sảng khoái. Vu Giai Thần ở trong chăn đưa tay ra mời lưng mỏi, từ từ mở mắt ra, ngoài cửa sổ như cũ là trời âm u, đúng là trong phòng lại ấm áp như xuân. Cô không có cố gắng đi xem người nào đó còn ở đó hay ko. Tống Hãn sinh hoạt rất có quy luật, buổi sáng sáu giờ hắn sẽ ra ngoài chạy bộ một giờ, bất luận trời có mưa hay tuyết, sau khi chya xong hắn săn sáng đúng bảy giở rưỡi rồi đi đến phòng thí nghiệm. Bây giờ là tám giờ năm phút, cho nên lúc này hắn ko có trong phòng, thậm chí là trong nhà.Thật tốt, ko có webcam, ko có hắn, ở Anh Quốc tốt nhất là chỗ này, so với ở Đài Loan hình như tụ do một chút. Vu Giai Thần bên môi gương cao cười lên, nhanh chóng đứng lên tiến vào phòng tắm rửa mặt, miệng chứa đầy bọt biển, suy nghĩ hôm nay nên làm những gì đây? Đã nhiều năm như vây, Cambridge những thứ mỹ thuật cô đã sớm xem đến chán, đi ra ngoài ăn cái gi, thức ăn ở Anh Quốc.. thôi. Khí trời ko tốt, cô ko có hứng thú đi dạo, dứt khoát ở nhà xem tivi cho hết thời gian đi. Từ khi học cấp ba khó có thời gian thư thả, lần này đi cô ko nói với cha mẹ đi Anh Quốc, chi nói là đi Nhật Bản, cha mẹ luôn cưng chiều cô nên chỉ cần cô yêu cầu là họ ko bao giờ cự tuyệt, Lừa gạt cha mẹ như vậy, lòng cô có chút bất an, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi cô lại chạy đến Anh Quốc, sẽ không tránh khổi sự hoài nghi của mọi người, để tránh phiền toái cô đành nói dối. Thôi, những thứ này làm cho người ta buồn rầu thôi tạm thời ko thèm nghĩ nữa, nếu đã đến đây liền an tâm qua bốn ngày thôi, chỉ cần thời gian vừa quá, kế tiếp cô lại có một thời gian dài tự do. Chú Trinh ko phải nói Tong Hãn thời gian tới sẽ vô cùng bận rộn công việc? thật sự là không gì tốt hơn. Không biết trước kia gọi đi đâu gọi thứ ăn mang đến, Vu Giai Than vừa xuống lầu, vừa nổ lực nhớ lại, trong luc vô ý nhìn thấy người nào đó đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, thiếu chút nữa là cô trực tiếp lăn xuống cầu thang, cô vịn tay vào cầu thang mới có thể ổn định thân thể, hắn… hắn như thế nào còn ở nhà?
“ Ngươi có mười phút cho bữa sáng” Tông Hãn đôi mắt vẫn như cũ nhin chằm chằm máy tính, ko nhìn cô một cái.
Cái gì? Cô giật mình há to mồm, ý của hắn là … hắn đợi cô. Điều này thật sự là.. thật là đáng sợ! Này giật mình ko phải chuyện đùa, cô trực tiếp sững sờ.
“ còn có bảy phút ba mươi giây” âm thanh nhàn nhạt truyền đến, cô mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ người nào đó nối một ko hai, cô lập tức hướng phòng bếp chạy như điên. Vu Giai Than nhanh chóng bốc trứng luộc, cầm lấy ly sữa đậu nành uống. Sau một hồi kinh hoàng thất thố cô đã ngồi trên xe của hắn, ngây ngốc cầm ly sữa đậu nành chưa uống xong ngân người. Đây là có chuyện gì? Hắn vì cái gì còn ko đi làm? Bây giờ muốn dẫn cô đi nơi nào?
“ ta ko thích người khác ở trong xe ăn cái gì”.
Vừa dứt lời, Vu Giai Thần lập tức sắc mặt tái nhợt đem sữa đậu nành còn sót lại uống một hơi, sút bị sặc. Thật sự là, như vậy thích sạch sẽ! quả nhiên tư duy biến thái ko cách nào lý giải. Vu Giai Thần mặc dù ngoài mặt ôn thuần nghe lời nhu thuận, có thể trong lòng cô lại len lén oán hận, hết lần này tới lần khác lại rất” tục cay” ( mình ko biết là gì nên để nguyen, J) ko dám đi hỏi hắn, rốt cuộc muốn đưa cô đi nơi nào. Mãi cho đến khi xe dừng lại, cô cũng chỉ biết duy trì vẻ mặt nhu thuận, an phận mặc hắn dắt, hắn muốn dẫn cô đến chân trời góc biển thì đi thôi. Ách! Nghiêm mật như vậy rốt cuộc đây là đâu? Lòng của cô đột nhiên nhảy lên, Tống Hãn ko phải là muốn đem cô đi bán chứ? Cái này vô căn cứ cô chối bỏ đi, ko phải là nhiều năm như vậy, Tống Han trước mặt người khác vẫn đối với cô ôn nhu dễ thân. Suy nghi miên man, mãi cho đến trông thấy trước mắt một mảng lớn xếp hắn Reed thật chỉnh tề dụng cụ, còn có một ít đài đài thoạt nhìn liền dụng cụ sang quý vô cùng tinh vi, mọi người với những chiec ác màu trắng, đeo khẩu trang cùng bao tay bận rộn, cô trực tiếp sững sờ. Sừng sỡ ko chỉ mình cô, những người kia khi thấy cô liền dừng lại động tác, trong lúc nhất thời, vốn là thời gian bận rộn, chỉ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng máy móc rất nhỏ vận chuyển. Mọi ánh mắt đều chăm chú Tong Hãn cùng Vu Giai Thần, hắn lại nắm tay cô