“Ta kháo, ngươi cmn….” Qua hai giây, tên đó rốt cục hồi hồn sống lại, giống như điên rồi bật dậy lui ra sau bốn năm bước, nhìn rõ mấy người trước mặt.
*cmn: con mẹ nó
Mộc thần? Sao lại đưa vị đại tôn thần này tới…..
Hắn chửi thầm, cảm thấy trong miệng có mùi máu tươi, lập tức sợ hãi.
Nam nhân không biết là ai này ra tay thật quá độc ác…….
Mạc Thanh Thành đứng thẳng dậy, không có ý định tiếp tục động thủ.
Hôm nay hắn vốn là đi dự hội thảo nghiên cứu, cố ý hẹn Thanh Thanh ăn cơm, nên đương nhiên ăn mặc nghiêm túc, vừa động thủ liền bị áo sơ mi quần tây gò bó lại, không lưu loát.
Hắn nhẹ nhàng lắc tay, nới lỏng cà vạt, tên cặn bã lại hoảng sợ lui hai bước.
Mạc Thanh Thành nhìn bộ dáng kinh sợ của tên cặn bã, hơi nhíu mày.
Tên kia không dám đến gần Mạc Thanh Thành, chỉ có thể chửi ầm lên với Mộc Mộc, “Mộc đại thần, anh giỏi lắm! Đừng nghĩ nhập giới sớm, là đại thần thì có thể tùy tiện đánh người…..”
Đôi mắt to màu lam của Mộc Mộc liếc qua Mạc Thanh Thành, rồi nhìn tên cặn bã, trên mặt rõ ràng viết: Ngươi mù sao? Đáng ngươi đâu phải ta….. Có bản lĩnh thì mắng Đầu Bài đi……..
Đương nhiên, hắn không dám nói người này là Thương Thanh Từ.
Mặt sau của đống coser kia, hơn nửa là fan của Đàu Bài….. Hắn cũng không muốn hiện trường hỗn loạn, lãng phí công sức hôm nay…….
Tiếng mắng chửi khiến mọi người ở tầng cao nhất tụ lại.
Mặc Bạch luôn là người bao che khuyết điểm, nghe có người quát Mộc đại thần, lập tức nhấc quần áo chạy đến, thấy người bị
đánh là tên cặn bã đó, hào hứng vô cùng tiến tới, gác tay lên vai Mộc Mộc: “Sao thế, ra tay rồi? Cậu cũng dám đánh nha, với công phu một tay chặt gạch của cậu, không sợ đánh người ta tàn phế sao, loại mặt hàng này để mình là đủ rồi……”
Mộc Mộc lặng lẽ quay đầu nhìn Mặc Bạch, thật thành thực chỉ chỉ Đàu Bài.
Hắn và Đầu Bài rõ ràng là đang đi dạo, muốn tới xem Thanh Thanh chuẩn bị xong chưa, gặp phải một tiểu cô nương bị tên cặn bã đánh….. Thấy việc nghĩa hăng hái làm là Đầu Bài đại nhân, hắn hoàn toàn chỉ làm nền, làm nền thôi.
Cặn bã đồng chí thấy nhiều người đến, liền bớt lo hơn, dù sao Mặc Bạch và Mộc Mộc là người có danh tiếng, dù sao cũng chẳng làm gì được hắn trước mặt mọi người: “Đừng tưởng các ngươi là xã đoàn lớn thì có thể ức hiếp người, tao nói mày biết……”
Mặc Bạch bất thình lình ô một tiếng: “Chính là ức hiếp mày, thì sao nào?”
“……….”
Hắn thật nghẹn họng rồi.
Mặc Bạch xắn tay áo, bước lên.
Tên kia kiên trì, kiên trì đứng vững: “Sao chứ…. Muốn ba đánh một sao? Tao nói mày biết, Mặc Bạch, đánh người là phạm pháp đó……..”
Nhiều người nhìn như vậy, hắn không tin hai vị này dám động thủ, nếu thật không xong, mặc kệ giá nào hắn cũng báo cảnh sát…..
Mặc Bạch cười, bước qua, tùy tai vỗ vỗ ngực hắn, thấp giọng nói: “Phạm pháp? Chúng ta là thấy việc nghĩa hăng hái làm, hiểu không? Ta không dọa ngươi đâu, Mộc đại thần nhà ta là cảnh sát, nhàn rỗi không có việc gì làm, đi bắt cặn bã thì sao? Ngươi xem hôm nay nghìn dặm không mây, không bắt người quả thật xin lỗi thời tiết tốt thế này —”
Mặc Bạch vẫn cười hì hì, phía sau hắn không xa, chếch bên trái là Mộc Mộc, bên phải là Mạc Thanh Thành.
Các coser bị lời của Mặc Bạch chấn kinh rồi, không thể tin được Mộc Mộc bình thường mặt than lại có vẻ hay chậm ba nhịp, lúc này hắn như nữ thần đứng đó, eo nhỏ chân thon khiến người ta hâm mộ ghen tị căm hận thật sự là cảnh sát?
Cảnh sát ca ca xinh đẹp lại chính nghĩa!
Thật khiến người ta muốn gào thét a!
Còn Mặc Bạch, còn vị kia…. vị không biết là ai đấy…. thật rất đẹp trai, rất khiến người ta nhiệt huyết sôi trào……
Mộc Mộc không hé răng, xem như cam chịu, tuy rằng….. hắn còn chưa tốt nghiệp………
Tên cặn bã chỉ cảm thấy mình mà một chọi ba thì chắc chắn bị đánh cho tàn phế, che mặt phỉ nhổ: “Mặc Bạch, nhiều người như vậy thấy đó, mày dám động thủ, tao liền công khai cho dư luận biết mày đánh người…..” Hắn không tin những đại thần này không coi trọng danh dự của mình…..
“Mấy người chúng ta, còn thích ỷ thế hiếp người đấy.” Mặc Bạch cười.
“Cùng lắm thì lui giới, bằng mọi giá tao cũng sẽ bôi đen chúng mày tới chết……”
Nửa câu sau rõ là chột dạ, giọng yếu đi mấy phần.
Mặc Bạch cười khúc khích, tiến lên hai bước.
Hắn nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ có những người ở gần mới nghe thấy nói: “Tao nói nè, vị vừa rồi đánh mày ấy, mày dám bôi đen hắn, fan của hắn mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết mày, không tin….. cứ thử xem, xem chính mình còn lăn lộn tiếp được không.”
Giọng hắn rất nhỏ, mấy cô gái vây xem ở cầu thang phía xa không nghe được gì cả, nhìn Mặc Bạch tươi cười, không đoán nổi hắn vừa nói gì.
Không có màn báo cảnh sát, không có làm lớn chuyện, đúng như Mặc Bạch nói, người như tên đó vốn không có công tác đứng đắn gì, danh tiếng không tốt, lại thêm đắc tội các vị thần tiên thì thật sự không lăn lộn nổi nữa…..
Tên kia phun nước bọt, xám xịt rời đi.
Cô gái được che chở kia, im lặng hồi lâu, không dám tới gần Mạc Thanh Thành và Mộc Mộc mang khí thế ‘người sống chớ tới gần’, ngược lại nhỏ giọng nói cảm ơn với Mặc Bạch.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Mặc Bạch không quá để ý vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Giải tán thôi, mười bốn vị Sơ Âm xinh đẹp của anh, nhanh nhanh chụp cho xong nào, anh mời đi McDonald uống cà phê…. Cóng chết người, là ai chọn ngày thời tiết thế này a, thật là……”
“Mình mặc đồ hở hang còn chưa nói lạnh đó…….”
Mộc Mộc ăn ngay nói thật, phiêu diêu đi mất.
Sau đó bắt đầu chụp cỡ một tiếng, rốt cục vào lúc mặt Mạc Thanh Thành gần như đen sì, kết thúc, ngay cả Cố Thanh – người duy nhất mặc quần dài cũng hơi lạnh, dù sao trừ bao tay, nửa cánh tay trên đều lộ ra ngoài. Tất cả coser chen chúc trong nhà vệ sinh tầng cao nhất thay đồ.
Cố Thanh rất quen thuộc lầu học này, nhìn mọi người chen chúc bên trong, dứt khoát dẫn Mạc Thanh Thành xuống toilet tầng trệt của giáo sư.
Cô đi làm ‘công nhân’ cho mấy giáo viên ở đây, rất quen thuộc nơi này. Nhưng không ngờ, khi cô ở cầu thang nhìn xuống, lại thấy thầy đi qua….. Bộ dáng cô ăn mặc trang điểm thế này, còn đổi tóc giả dài đến thắt lưng, tuyệt đối không thể để thầy thấy.
Đi tầng trệt khác cũng sẽ thành hiện tượng bị vây xem……
Quên đi, về tầng cao nhất vậy.
Cô thở dài nói với Mạc Thanh Thành: “Tiêu rồi, các thầy của em đều ở đó, chúng ta trở về tầng thượng đi.”
Nói xong, chạy lên mười mấy bậc thang, tới góc giữa hai tầng.
“Tầng trệt khác không có nhà vệ sinh nữ để thay đồ sao?” Hắn theo sau cô, vì chân dài, thực tự nhiên đi hai bậc một, ba năm bước đã vượt qua cô.
“Có,” Cô thành thật nói, “Nhưng em ngượng, mặc thành thế này… sang lầu khác, ở tầng cao nhất có cả đám người giống em, không nổi bần bật.”
Dù sao cũng không phải coser chuyên nghiệp, cô không thản nhiên được.
Mạc Thanh Thành cười: “Thật ra nhìn rất đẹp mà.”
“A?”
“Anh nói, em mặc trang phục của Sơ Âm, nhìn rất đẹp.”
Lại tới nữa……….
Lại tới nữa……….
Cô càng khó kháng cự mị lực từ chất giọng của hắn bao nhiêu thì hắn càng thích dùng ngữ điệu cô thích nhất, thấp giọng nói chuyện với cô.
Cầu thang này ít người đi, ở bên sườn lầu dạy học, không bị khép kín bên trong tòa nhà, nên ánh sáng rất tự nhiên, còn có gió nhẹ thổi qua hai má, khuấy động vài cảm xúc.
Cô nhìn khuôn mặt và ánh mắt hắn dưới ánh nắng, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh đặc biệt đẹp trai……. Tim em suýt nhảy ra ngoài luôn……..”
“Phải không?”
“Loại người đó nên đánh, dù nói hắn không trái pháp luật, nhưng tuyệt đối là người thần đều ghét.” Cố Thanh thẳng thắn nói, “Em nghĩ anh hẳn làngười…., không ngờ anh có thể đánh người.”
Cô nhớ rõ, lần ở bên ngoài bệnh viện kia, cũng là hắn che chở cô gái nọ, nhưng không phải đánh người, mà là thay người chịu đánh…….
Mạc Thanh Thành nhìn biểu tình căm phẫn trào dâng của cô, nhịn không được cười một tiếng, nói đùa: “Bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng, chung quy phải có kỹ năng phòng thân mới dám cầm dao phẫu thuật cứu người.”
Hắn nói thế, khiến cô nhớ tới rất nhiều tin tức: “……. Em từng thấy anh chịu đánh thay người khác.”
“Ở trước cửa bệnh viện?” Hắn thoáng nhớ lại.
“Vâng. Chuyện thế này rất nhiều sao?”
“Rất ít, lần đó là trùng hợp.”
Cô tựa vào tường, thở phào: “Vậy còn đỡ.”
“Lo cho anh?” Giọng hắn lại trầm xuống.
Quá âm hiểm, lại tới nữa……..
Cô rốt cục không nhịn được, lên án: “Anh biết em là thanh khống mà…. còn cố ý nói thế.”
“Có sao?” Giọng hắn càng trầm lại ôn nhu, đập thẳng vào đáy lòng.
Cô thở ra một hơi: “Anh không sợ… Em thích giọng của anh, còn hơn cả con người anh sao?”
“Em thích bộ phận nào của anh, cũng đều là thích anh thôi?” Hắn thấp giọng cười, vạch trần đạo lý, “Thích giọng nói không có gì không tốt, còn đỡ hơn không có chỗ nào hấp dẫn được em.”
………..
………..
Cô phân không rõ, bản thân bị ngôn ngữ mê hoặc, hay bị thanh âm hấp dẫn.
Nói chung là…. lại bắt đầu không suy nghĩ được nữa.
Gió thổi tóc giả hai bên má cô, che khuất đôi mắt màu lam. Hắn trong mắt cô, rõ ràng tiến lại gần, đến gần rồi, không nói lời nào, chỉ cười.
Bây giờ…….
Hắn thật sự muốn…….
Mỗi giây kéo dài như vô hạn. Cô không dám nhúc nhích, trong chớp mắt hắn chạm đến mình, hoàn toàn nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn ấm áp, mềm mại.
Chỉ chạm vào vài giây, hắn liền rời khỏi.
Chỉ…….. như vậy?
Trái tim hồi hộp của cô muốn nhảy ra ngoài rồi, lập tức mở mắt ra nhìn hắn.
Mạc Thanh Thành dùng ngón cái lau môi mình, quả nhiên thấy trên ngón cái một mảng đỏ rực: “Son môi bôi nhiều quá, nếu ăn vào không tốt cho cơ thể em, anh thì không sao cả…….”
Ăn vào……
Không tốt cho cơ thể……..
T.T……….
Anh còn dám nói cụ thể hơn……. nghiêm túc hơn được nữa sao………