Hạ Hầu Võ cho là lời mình nói đã có hiệu quả, nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, khóe miệng có không giấu được đắc ý, lần nữa lớn tiếng nói:
"Người này ở vào lúc trăng tròn sẽ biến thành một con quái vật tóc trắng mắt tím ghê tởm. . . . . . A!"
Hạ Hầu Võ không có đắc ý quá lâu, lời nói trong nháy mắt dừng lại ở miếng bánh ngọt đập vào mặt, mà người ra tay không ai khác chính là Lam Như Nhật trong tay còn cầm hung khí.
"Ai nói đó là ghê tởm!" Lam Như Nhật tức giận vô cùng nói, cầm miếng bánh nhỏ trên bàn ném lên người Hạ Hầu Võ.
"Ngươi xú nha đầu này!" Ở miếng bánh thứ hai đập vào mặt, Hạ Hầu Võ lấy lại tinh thần, tức giận rống to, không hề nghĩ ngợi liền muốn tiến lên dạy dỗ nàng một bữa.
Chỉ là trong nháy mắt, chỉ thấy Hạ Hầu Võ thân thể ụt ịt có vẻ hơi béo kia bay lên, sau đó xuyên qua gian giữa cửa, cuối cùng hướng tới mặt đất , bính một tiếng đầu đụng vào phiến đá .
Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân không cần Hạ Hầu Tà Nguyệt tự mình động thủ, đã trước một bước thay hắn dạy dỗ. Trên thực tế, hai người ngay từ lúc Hạ Hầu Võ lên tiếng ô nhục Hạ Hầu Tà Nguyệt liền đã có động tác, đáng tiếc tốc độ xuất thủ vẫn là so ra kém Lam Như Nhật; cũng bởi vì đối với hành động ngoài ý muốn của Lam Như Nhật mà ngu ngơ, hai người mới không ở lúc Hạ Hầu Võ nói năng lỗ mãng liền làm ra phản ứng.
"Chuyện còn lại liền giao cho các ngươi xử lý, đừng làm cho ta gặp lại hắn lần nữa." Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với hai người phân phó, liền nhìn Hạ Hầu Võ một cái cũng không; đối với hắn mà nói, trấn an Lam Như Nhật so bất cứ chuyện gì quan trọng hơn.
Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm Lam Như Nhật rời đi, trong lòng đối với Lam Như Nhật tồn tại tán thưởng, cũng không vộiđi xử lý cái người đã chết ngất Hạ Hầu Võ kia.
"Không nghĩ tới phu nhân thật tuyệt không sợ bộ dáng kia của trang chủ." Lôi Thiếu Quân không nhịn được thán phục. Coi như hắn cùng với Thư Uyên ở sau khi kinh ngạc đến bây giờ đã có thể tiếp nhận, lại vẫn là đối với việc trừ bọn họ ra vẫn còn có người có thể không để ý chuyện này mà cảm thấy khó tin.
"Cho nên nàng mới có thể trở thành phu nhân của chúng ta." Lãnh Thư Uyên nói. Cũng chỉ có cô gái đặc biệt như vậy mới có thể được Hạ Hầu Tà Nguyệt coi trọng.
Sau khi kết thúc nói chuyện phiếm, Lãnh Thư Uyên nhìn Hạ Hầu Võ ở bên ngoài, ánh mắt chuyển lạnh."Vừa vặn ngươi cũng nghe thấy trang chủ nói rồi?"
"Dĩ nhiên." Lôi Thiếu Quân hiểu hắn ám chỉ cái gì.
"Như vậy, ngươi cho là trang chủ trong lời nói có ý gì sao?" Cùng Lôi Thiếu Quân liếc mắt nhìn nhau, hai người trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một chuyện kia —— nhiều năm trước cái văn kiện kia từng ngoài ý muốn suýt nữa phá hủy Ngạo Đằng Sơn Trang.
Hai người không cần nhiều lời nữa, trao đổi ánh mặt, đồng thời đề cao cảnh giới, bắt đầu suy tư đối sách, đối vớiviệc nên xử lý chuyện này như thế nào bước đầu đã có ý tưởng.
Từ Tâm đình được xây dựng ở giữa hồ, đá tạo khúc hành lang liên tiếp hai đầu, trên mặt hồ tô điểm bởi hoa sen lá xanh nở rộ, hương thơm thanh nhã theo gió mát trong xanh từ từ thổi tới, tự bên trong đình nhìn ra ngoài, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc chính là giờ phút này bên trong đình hai người đều không có tâm trạng ngắm.
"Nhật nhi." Lam Như Nhậtcúi đầu nhìn ôm thật chặt hắn, nhưng vẫn không nói lời nào, Trong thanh âm Hạ Hầu Tà Nguyệt tràn đầy lo lắng, phản ứng của nàng làm hắn không thể không lo lắng.
Tất nhiên Lam Như Nhật nghe được Hạ Hầu Tà Nguyệt gọi, nhưng nàng chỉ là ôm hắn càng chặt hơn, chôn ở trước ngực hắn mặt của thủy chung không ngẩng lên, vẫn là không nói lời nào.
Hạ Hầu Tà Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, không để ý nàng kháng cự, đơn giản chỉ cần nâng cằm của nàng lên, để cho mình có thể rõ ràng nhìn thấy mặt của nàng, mà giờ phút nàycặp mắt ửng đỏ của nàng làm hắn trong lòng nổi lên hơi đau .
"Không có ai có thể nói ngươi là quái vật! Ai cũng không thể!" Lam Như Nhật tức giận nói to, thanh âm nhẹn ngào.
"Không sao cả, ta tuyệt không để ý. Cho nên, đừng khóc được không?" Hạ Hầu Tà Nguyệt động tác ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt rất là không đành lòng.
Hắn cũng không phải là vì vỗ về nàng mới nói như vậy, đối với những lời nói này đã từng vô cùng làm hắn chán ghét, hôm nay đã không còn quan trọng nữa, mà lời nói này đã không đã thương hắn chút nào. Đối với hắn hiện tại mà nói, duy nhất sẽ làm hắn để ý chỉ có nàng mà nàng giờ phút này nước mắt làm hắn tràn đầy đau lòng.
"Có thật không? Thật sẽ không để ý?" Tay nhỏ bé bắt lấy ống tay áo của hắn, Lam Như Nhật nhìn trong mắt của hắn vẫn có không yên lòng.
"Thật." Hạ Hầu Tà Nguyệt vuốt ve gò má nàng, cúi người ở trên trán nàng hạ xuống một hôn nhẹ."Cho nên nàng cũng đừng nữa để ý, ta không thích nhìn thấy bộ dạng đau lòng này của nàng."
Cho dù đây vì hắn mà cảm thấy giận dữ bất bình, hắn cũng không chút nào nguyện nhìn thấy trên mặt nàng biểu tình nào ngoài nụ cười, một chút xíu cũng không thích hợp với nàng.
"Nhưng mà. . . . . ." Nàng tức giận a! Đối với nàng mà nói, hắn là người quan trọng nhất của nàng, là ai đều không thể thay thế được sự hiện diện của hắn, cũng vì vậy, nàng càng không cách nào tiếp nhận có bất kỳ người ta nói ra hoặc làm ra chuyện tổn thương hắn!
“Đem nàng nhẹ ôm vào lòng, thanh âm của hắn trầm nhẹ mị người: "Ta thích nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, chỉ cần nàng vui vẻ ta liền sẽ vui vẻ, nàng là tất cả của ta."
"Chỉ cần ta vui vẻ thì có thể làm cho chàng vui vẻ sao?" Lam Như Nhậtnhìn hắn, hỏi một cách nghiêm túc.
"Đúng vậy." Ôm nàng vào lòng, trong lời của hắn không có bất cứ chút do dự nào, đây như thế hết thảy là chỉ vì sự tồn tại đặc biệt của nàng.
Lam Như Nhật thẳng tắp nhìn Hạ Hầu Tà Nguyệt, đưa tay hắn kéo hắn xuống, chủ động hôn vào môi hắn.
"Tà Nguyệt, ta thích nhất chính là chàng." nàng không có buông tay kéo hắn ra, vừa kết thúc hôn, nhìn chăm chú vào hắn nói: "Cho nên ta nhất định sẽ làm cho chàng vui vẻ, mang lại cho chàng rất nhiều rất nhiều hạnh phúc."
Trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt cảm động không cách nào nói rõ, ôm lấy nàng."Chỉ cần nàng ở đây bên cạnh ta, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta."
Hắn cái gì cũng có thể buông tha cho, chỉ cần bên cạnh có nàng, hết thảy đã đầy đủ.
Đại thụ che mát, chỉ thấy Lam Như Nhật nằm ở trên bàn đá; hết sức hiếm thấy, chung quy bạn ở bên người nàng Hạ Hầu Tà Nguyệt giờ phút này vẫn chưa ở bên như thường, mà tạm thời đảm nhiệm chức trách hộ vệ không ai khác chính là hai người Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân.
"Tà Nguyệt phải tới lúc nào mới có thể trở lại?" Trên mặt có không chút nào che giấu nhàm chán, Lam Như Nhật chơi đùa một chút tóc mình, nghiêng đầu nhìn về phía hai người, không nhịn được hỏi. Mặc dù mới tách ra không bao lâu, nhưng nàng sớm quen Tà Nguyệt ở bên người, bởi vậy trò chuyện cùng Tiểu Ba chỉ là thời gian ngắn, cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.
"Phu nhân, trang chủ sắp lặp tức quay lại."
"Tại sao các ngươi đối với Tà Nguyệt thái độ tôn kính như vậy?" Lam Như Nhậtnhìn hướng ánh mắt của hai người mang theo chút nghi hoặc, nhớ lại mình vẫn không có hiểu rõ chuyện. Giống như không đơn thuần chỉ là bởi vì thân phận trang chủ củaHạ Hầu Tà Nguyệt, nàng cảm giác tựa hồ còn có cái nguyên nhân đặc biệt nào đó.
"Bởi vì trang chủ là một người đáng để tôn kính." Hai người giọng nói nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lam Như Nhật, thế nhưng đáp án hiển nhiên chưa giải trừ được nghi hoặc trong lòng Lam Như Nhật.
Ý nghĩ trong lòng hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt nàng, làm Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân bởi vì dễ hiểu tâm tư Lam Như Nhật mà mỉm cười, ở nhìn nhau qua đi, từ Lãnh Thư Uyên mở miệng.
"Cái Ngạo Đằng Sơn Trang này là bởi vì trang chủ mới có thể tồn tại." Lãnh Thư Uyên nói thẳng.
"Sơn trang là do Tà Nguyệt dựng nên? !" Lời nói của Lãnh thư Uyên.
"Không phải vậy. Ngạo Đằng Sơn trang trước đó do một vị đại trang chủ sáng lập, nhưng hiện nay có thể có địa vị đứng không lay động tất cả đều là bởi vì trang chủ. . . . . ." Giải thích lịch sử của Ngạo Đằng Sơn Trang, trong giọng nói của Lãnh Thư Uyên đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt có phần kính nể.
Có thể ở mấy năm đem Ngạo Đằng sơn trang không có tiếng tăm biến thành mọi người đều biết, đủ địa vị để rung chuyển thiên hạ, trừ Hạ Hầu Tà Nguyệt bên ngoài không còn ai khác, huống chi hắn vẫn chỉ làtựa là vui đùa một chút giết thời gian tựa như vui đùa mà thôi.
"Ở chỗ này tất cả mọi người là bởi vì có ngạo Đằng Sơn trang mới có thể tồn tại đến nay, mà cho phần ơn này đích thị là trang chủ. Mấy năm trước bên trong trang từng bởi vì xuất hiện kẻ trộm đánh cắp tất cả sổ sách cơ mật, làm cho trong trang một mảnh hỗn loạn, trang chủ đời trước cùng phu nhân hơn bởi nguyên nhân này nên buồn rầu u uất mà bệnh qua đời, khi đó ra mặt giải quyết hết thảy chính là trang chủ."
Rõ ràng cùng bọn họ tuổi không chênh lệch mấy, nhưng khí phách Hạ Hầu Tà Nguyệt cho thấy bọn họ khó có thể bằng được, phán đoán một cách quả quyết, vô luận đối mặt hoàn cảnh khó khăn gian khổ cỡ nào, Hạ Hầu Tà Nguyệt đều không lộ vẻ do dự, tự tin dẫn Ngạo Đằng sơn trang đi về phía trước.
Nghe Lãnh Thư Uyên tự thuật, Lam Như Nhật nhìn sang Lôi Thiếu Quân đang đứng bên cạnh, đột nhiên cười một tiếng."Các ngươi rất thích Tà Nguyệt ."
Lôi Thiếu Quân vừa nghe, trong mắt hiện lên vẻ ngu ngơ, ngay cả từ trước đến giờ Lãnh Thư Uyên tỉnh táo cũng không thoát lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai người tất cả không nghĩ tới sẽ nghe được kết luận như vậy.
"Cho nên Tà Nguyệt mới có thể như vậy tín nhiệm các ngươi."
Lần nữa Lam Như Nhật nói ra lời kinh người, chấn động trong lúc nhất thời hai người không biết trả lời như thế nào.
"Trang chủ tín nhiệm chúng ta?" Lôi Thiếu Quân trên mặt rõ ràng viết khó có thể tin, lặp lại lời của nàng. Sự vật kia đối với mọi người căn bản trang chủ không thèm để ý?
"Nếu không hắn làm sao sẽ giao ta cho các ngươi?" Chuyện này là dĩ nhiên, ngược lại Lam Như Nhật cảm thấy phản ứng của bọn họ rất kỳ quái.
Hai người không cách nào đối với lời này nói lên phản bác. Đúng là, Hạ Hầu Tà Nguyệtcoi trong nàng bọn họ tất cả trong mắt đều rõ ràng, thế nhưng hắn lại đem nàng giao cho bọn họ, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng phía sau lại mang một ý nghĩađại biểu tựa hồ theo đúng như lời Lam Như Nhật nói, bọn họ quả thật được Hạ Hầu Tà Nguyệt tín nhiệm.
Cảm giác khó tin, xem như bọn họ có thể giành được sự tín nhiệm trên người Hạ Hầu Tà Nguyệt.
"Tà Nguyệt!" Lực chú ý đột nhiên bị chuyển hướng, Lam Như Nhật chạy về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, vui vẻ gọi, sau đó cả người nhào vào trong ngực hắn.
"Ta đã trở về." Hạ Hầu Tà Nguyệt tiếp được nàng, nhìn hướng trong mắt nàng tràn đầy nhu tình, hai tay tự nhiên vòng trên eo nàng tạo thành bộ dạng thân mật.
Cho dù không nhạy bén như Lôi Thiếu Quân, lúc này cũng hiểu biết lui ra, không cần Lãnh Thư Uyên nhắc nhở, hắn tự động mà chuẩn bị rời đi.
"Cám ơn." Lời nói cảm ơn được nói ra từ trong miệng Hạ Hầu Tà Nguyệt.
"Đây là chúng ta chuyện nên làm." Lãnh Thư Uyên lấy lại tinh thần, trong lòng lần nữa vìsức ảnh hưởng của Lam Như Nhật đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt cảm thấy kinh ngạc. Lãnh Thư Uyên không quấy rầy hai người nữa, kéo Lôi Thiếu Quân vìlần đầu nghe Hạ Hầu Tà Nguyệt nói cám ơn mà xơ cứng thành người đá.
"Ngươi đi đâu?" Lam Như Nhật ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng khó nén tò mò. Sáng sớm tỉnh lại, hắn đã không có ở bên cạnh, chỉ để lại tờ giấy nói cho nàng biết hắn muốn đi đến một chỗ, sẽ trễ một chút mới trở về.
Hạ Hầu Tà Nguyệt khẽ mỉm cười, tự trong ngực lấy ra nguyên nhân để cho hắn sáng sớm liền biến mất. . . . . .
Hoa tử sắc (màu tím) xinh đẹp.
Không giống với bình thường, mùi thơm của nó ít nồng, từ trong nhụy hoa tỏa ra chỉ là loại mùi thơm ngát rất nhạt rồi lại làm cho không người nào có thể không chú ý, chỉ là ngửi nhẹ, liền làm người ta toàn thân thả lỏng, nhất thời say mê vào trong hương thơm kia. Vậy màđặc biệt nhất làm người ta kinh ngạc là cánh hoa của nó, một loại trong suốt giống như cánh ve một loại trong suốt, giống như khẽ chạm sẽ dễ vỡ; trên mặt cánh hoa vẫn còn những hạt nước nhỏ trong dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng màu tím nhạt, trong nháy mắt làm cho Lam Như Nhật mắt say đắm.
"Muốn tặng cho ta? !" Thụ sủng nhược kinh (được yêu thương vừa mừng lại vừa lo) nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng thật cẩn thận từ tay trong hắn nhận lấy, như thu được vật quý báu.
"Ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng !"
Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ là nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, liền cảm thấy thỏa mãn. Vì hái tinh hoa một năm chỉ xuất hiện một lần, đêm khuya hắn lên núi tìm kiếm, hơn nữa phát hiện nó sau thức trắng đêm trông chừng, chỉ vì chờ nó nở hoa trong nháy mắt lấy xuống và duy trì bộ dáng kia, quá trình không thể không có cái gọi là khổ cực, nhưng hắn không nói gì, chỉ vì sau nhìn thấy nàng nở nụ cười, tất cả mệt mỏi kia chính là tiêu tan đi.
Lam Như Nhật lôi kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn khom người, ở độ cao mà nàng có thể tiếp xúc đến, nàng dùng sức ở trên mặt hắn hạ xuống một nụ hôn.
"Cám ơn ngươi, ta thật sự rất thích." Yêu thích không buông tay mà đem chơi, từ trên nét mặt nàng có thể thấy được vui vẻ đến cỡ nào.
"Thích là tốt rồi." Ánh mắt hắn toát ra dịu dàng, đối với nàng tình yêu không chút nào che giấu.
Lam Như Nhật nhìn về Hạ Hầu Tà Nguyệt, không cách nào không cảm thấy hạnh phúc, hắn đối nàng tốt đến làm cho người khác khó có thể tin, không nhịn được cảm động lại nói: