Toàn thân Lâm Nhã không ngừng run rẩy, cô ta trước đây từng bất bình cho chị gái mình, cho rằng chị mình ngu ngốc cưới phải một tên phế vật.
Còn bây giờ, cô ta cũng muốn có một tên phế vật như vậy!
“Đúng rồi, điện thoại di động, mình có thể gọi điện cho Dương Hiên, anh ấy thích mình như vậy, chỉ cần mình thành khẩn nói xin lỗi, anh ấy nhất định sẽ tha thứ.” Hai tay Lâm Toàn luống cuống cầm điện thoại, vội vàng bấm số gọi Dương Hiên.
Nhưng đầu bên kia lại truyền tới âm thanh lạnh lùng báo điện thoại đối phương đã khóa máy, đập tan mọi hy vọng của Lâm Toàn.
“Tắt… Tắt máy… Hu hu, Tiểu Nhã, chị đã đánh mất anh ấy rồi…” Ngay lập tức, Lâm Toàn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, rồi ngất xỉu.
Dương Hiên trở về căn phòng thuê liền tắt nguồn điện thoại.
Dù sao điện thoại cũng không có tiền, mở lên cũng vô dụng.
Sau khi anh rửa sạch một cái thùng lớn, nấu nước nóng, bỏ dược liệu vào rồi ngâm mình trong đó.
Đây là phương pháp ông Long – một người cùng ngồi tù với anh lúc đầu truyền lại, ngoài cái này ra, ông Long còn dạy Dương Hiên một vài quyền pháp võ thuật đặc biệt, từ đó khiến Dương Hiên hoàn toàn lột xác.
“Đúng rồi, trước đây ông Long từng bảo mình vào thành phố kế thừa tài sản của ông ấy, không biết là thật hay giả.” Dương Hiên tự lẩm bẩm một mình, trước kia anh không coi trọng tiền bạc, cảm thấy chỉ cần dựa vào nắm đấm là đủ rồi.
Nhưng trải qua những chuyện mấy ngày nay khiến anh hiểu rõ, tiền tài và thực lực đều là thứ không thể thiếu.
Ngày tiếp theo, Dương Hiên ngồi xe khách vào trong thành phố.
“Cậu chính là Dương Hiên, Dương tiên sinh sao?”
Trước cửa xe khách, Liễu Tiêu Tiêu nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú mặc bộ áo quần cũ kỹ, hành lý đơn giản, dừng lại trước tấm bảng mà cô đang giơ trên tay, cô hơi chần chừ lên tiếng dò hỏi.
Trước đây, Liễu Tiêu Tiêu là con gái nuôi kiêm thư ký của ông Long, trước lúc ông Long qua đời, ông ấy đã dặn dò với cô về người thừa kế tên là Dương Hiên, một người bạn nhỏ của ông khi còn ở trong tù. Mối quan hệ của hai người có thể coi là tính thầy trò, cũng có thể coi là tình cha con. Ông từng nói với cô, Dương Hiên ra tù không lâu sẽ liên lạc với cô đề thừa kế tài sản.
Liễu Tiêu Tiêu vẫn một mực chờ đợi Dương Hiên liên lạc với mình, nhưng nhiều ngày trôi qua vẫn không ai liên lạc tìm đến, cô còn tưởng rằng Dương Hiên ở trong tù lại phạm lỗi gì, không ra tù được.
Đang định tìm người hỏi dò thì không ngờ tối qua lại nhận được cuộc gọi của Dương Hiên nói rằng anh muốn lên thành phố.
Sáng sớm nay, Liễu Tiêu Tiêu trang điểm nhẹ nhàng, nhanh chóng chạy ra bến xe đứng đợi Dương Hiên.
“Tôi là Dương Hiên, cô là con gái nuôi của ông Long, Liễu Tiêu Tiêu đúng không? Chào cô!”
Dương Hiên bình tĩnh quan sát cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt, cô mặc đồng phục OL đeo cặp mắt kính đầy khí chất, dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, không khác biệt lắm so với những gì ông Long miêu tả.
“Chào anh, Dương tiên sinh, hoan nghênh anh đã đến thành phố, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, cô có thể gọi tôi là Dương Hiên.”
Liễu Tiêu Tiêu chăm chú nhìn anh.
Người này mặt mũi tuấn tú nhưng bộ dạng nghèo nàn chán nản, rất khó để người khác tin rằng ông Long đã chọn người yếu đuối như vậy làm người thừa kế.
Xét theo phong cách làm việc uy nghiêm và sáng suốt của ông Long từ trước đến nay, xây dựng Long Đình đứng vững nhiều năm như vậy, hơn nữa ngày càng phát triền phồn vinh hưng thịnh, trong lòng cô tin chắc ông Long tuyệt đối sẽ không chọn một không người ngu ngốc làm người thừa kế thế lực và tài sản của mình.
Vì thế, nội tâm Liễu Tiêu Tiêu cũng rất tò mò mong đợi về Dương Hiên.
Người này có thể khiến ông Long tin tưởng, giao hết toàn bộ gia sản khổng lồ, thì tuyệt đối không phải đơn giản như bền ngoài được.
Liễu Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt, nở một nụ cười thân thiết hơn: “Anh cũng có thể gọi tôi là Tiêu Tiêu. . .”
” Được, Tiêu Tiêu, cô giới thiệu sơ qua một chút về thủ tục thừa kế đi.”
Liễu Tiêu Tiêu đưa tay nâng mắt kính, bắt đầu trình bày từng cái một.
“Sản nghiệp của ông Long trải rộng toàn tỉnh, gần như đủ các loại ngành nghề: vàng, ngọc, tài chính, internet. . . Chỉ cần những ngành nghề có thể thấy, có thể sử dụng trong thực tế cuộc sống, thì công ty Long Đình đều có liên quan. . .”
Dương Hiên càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, ông Long chỉ thuận miệng bảo anh sau khi ra tù hãy đến thừa kế công ty, anh suy đoán công ty này chắc có quy mô ngang tầm với công ty của vợ anh, thuộc loại công ty tư nhân nhỏ, không ngờ rằng lại là một công ty cực kỳ lớn dẫn đầu và độc chiếm trong nhiều ngành nghề.
“Cô chắc chắn không nói nhầm chứ?”
Ngược lại lúc này Dương Hiên lại cảm thấy khó hiểu, ông Long tài giỏi như vậy tại sao lại bị vào tù hơn nữa còn bị án tử hình, một doanh nghiệp lớn cấp tỉnh chỉ cần tùy ý bỏ ra ít tiền tạo mối quan hệ thì có thể giải quyết được chuyện ông phạm tội, trừ phi. . .
Trừ phi tội của ông Long hoặc tất cả những sản nghiệp của ông Long khiến người kiêng dè và ghen tỵ!
Xem ra phần này tài sản này cũng không dễ dàng thừa kế như vậy.
Liễu Tiêu Tiêu cười tủm tỉm gật đầu, xác nhận mình không hề nói sai.
“Chúng ta đến trụ sở chính công ty Long Đình trước đi.”
Ở đây Dương Hiên đã bị choáng váng trước gia sản đồ sộ mà ông Long để lại.
Còn ở một nơi khác Lâm Toàn đã đi tìm Dương Hiên rất lâu nhưng mãi không tìm thấy, ngày nào cô cũng khóc sướt mướt.
Không có Dương Hiên ở bên cạnh, tâm trạng của Lâm Toàn từ đầu tới cuối cứ mơ mơ màng màng.
Trước kia hai người không có tình cảm gì sâu đậm, cho dù Dương Hiên ở tù ba năm, cô cũng không hề nhung nhớ ưu tư.
Sự việc phát sinh ngày hôm qua khiến nội tâm Lâm Toàn thay đổi một cách long trời lỡ đất.
Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ, có một ngày mình sẽ không màng đến việc ăn uống chỉ vì Dương Hiên.
Không có được sự tha thứ của anh, bệnh tương tư trong lòng cô không có cách nào chữa khỏi.
Đến khi Chu Tử Di nhắc nhở mấy lần, Lâm Toàn mới phát hiện, công ty mình cũng đang gặp khủng hoảng.
Bất luận như thế nào, cô cũng không thể vì chuyện tình cảm cá nhân mà không màng đến trách nhiệm của bản thân.
Lâm Toàn lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm cách cứu công ty.
Không vay được tiền, không có vốn đầu tư.
Trước mắt chỉ có một cơ hội duy nhất, là ba ngày nữa đại hội võ thuật sẽ được tổ chức.
Hàng năm vào mùa hè, hiệp hội an ninh tỉnh sẽ mời tất cả các công ty bảo an trên toàn tỉnh hội tụ ở thành phố, ngoài việc trao đổi lẫn nhau, quan trọng nhất còn tổ chức một cuộc thi đấu.
Nếu Lâm Toàn có thể để công ty Uy Lập bộc lộ tài năng ở trong cuộc thi, ngoài việc thu hút được sự chú ý của những người giàu có, công ty còn có thể dễ dàng thu hút nguồn vốn đầu tư.
Ba năm trước, khi Lâm Thiết Sơn bàn giao công ty cho Lâm Toàn, Trương Bân đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên trưởng.
Sau đó Lâm Toàn quản lý công ty, Trương Bân vốn dĩ muốn nghỉ việc nhưng cô đã giữ Trương Bân lại.
Hiện giờ, thực lực của Trương Bân đã không bằng năm đó, cộng thêm công ty Uy Lập những năm gần đây ngày càng sa sút, vì thế cũng không tuyển thêm những người mới có năng lực.
Công ty Uy Lập muốn có thành tích tốt trong cuộc thi đấu đại hội võ thuật, mấu chốt vẫn phải dựa vào Trương Bân.
Lâm Toàn dùng bút gõ mấy cái vào bàn làm việc, nhìn Trương Bân đang đòi hỏi đủ thứ, đứng ngồi không yên trên ghế sofa. Sắc mặt Lâm Toàn phẫn nộ nhưng chỉ có thể kìm nén sự tức giận, giọng điệu ôn tồn nói: “Anh cảm thấy mình còn thiếu sót gì không, chúng tôi đều có thể đáp ứng cho anh, chỉ cần lần này trong cuộc so tài ở đại hội võ thuật. . .”
Đột nhiên sắc mặt Trương Bân nghiêm túc hẳn, vốn dĩ đôi mắt một mí của anh ta nhỏ bằng hạt đậu, bây giờ nheo lại chỉ còn lại một khe hở nhỏ, hàm ý sâu xa chăm chú nhìn Lâm Toàn từ trên xuống dưới.
————————-