“Tôi nói cho cậu biết, số tiền này là cậu đi cướp về, không có liên quan gì đến con gái tôi.” Tần Ngọc Liên lo lắng nói: “Trần Cường, ông còn đứng ngẩn người ra đó làm gì, mau qua đây giúp tôi đuổi cậu ta ra ngoài.”
“Mẹ, mẹ đang làm loạn cái gì vậy?”
Trần Mộng Dao không tin số tiền này là do Tiêu Thiên ăn cướp.
Tiêu Thiên vẫn đứng yên ở đó, mặc kệ Tần Ngọc Liên có đẩy như nào đi nữa, anh ta vẫn không hề di chuyển.
“Mẹ, số tiền này thực sự không phải con ăn cướp.” Tiêu Thiên mỉm cười đầy cay đắng, anh giải thích: “Hôm nay không phải con đã đi tìm việc sao? Đúng lúc có một ông chủ đang thiếu lái xe, vậy nên con đồng ý ứng tuyển. Số tiền này là con yêu cầu ông chủ ứng trước tiền lương, con thật sự không lừa mẹ đâu.”
Nói xong, Tần Ngọc Liên ngập ngừng, nhìn sang Trần Mộng Dao.
“Thật không?”
Tần Ngọc Liên nói: “Có một ông chủ tốt như vậy sao? Vừa mới nhận việc đã trả trước một tháng lương rồi, ông ta không sợ cậu bỏ trốn à?”
“Mẹ, mẹ hãy đặt trái tim vào bụng đi.”
“Vậy tiếng xe cảnh sát vừa rồi không phải đến bắt cậu sao?”
Nghe câu nói đó, Tiêu Thiên không nhịn nổi, cười phá lên: “Mẹ, mẹ nghe nhầm rồi, đó là tiếng xe cứu thương mà!”
Tần Ngọc Liên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, bản thân lại nghe nhầm tiếng xe cứu thương thành tiếng xe cảnh sát.
“Được rồi, tôi tin cậu lần này!” Tần Ngọc Liên lập tức nghiêm chỉnh nói: “ Sau này tiền lương mỗi tháng đều đưa hết cho tôi, nghe rõ chưa, toàn bộ tiền lương!”
“Mẹ, không phải chỉ có bốn nghìn thôi sao?”
Tần Ngọc Liên trợn mắt lên nhìn cô, nói: “Cậu ta ăn thức ăn nhà chúng ta, dùng đồ của nhà chúng ta, cần nhiều tiền để làm gì chứ?”
“Vợ à, không sao đâu, một mình anh cũng không cần dùng đến tiền, số tiền này tốt hơn là đưa cho mẹ.”
Nói xong, Trần Mộng Dao cũng không nói lời nào nữa.
“Coi như cậu biết điều!”
Biểu cảm của Tần Ngọc Liên ngoài mặt thờ ơ nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng.
Kể từ khi gả vào nhà họ Trần đến nay, tiền tiết kiệm của gia đình họ chưa bao giờ vượt quá năm con số.
Bây giờ tự nhiên lại có thêm mười nghìn tệ, nhưng ngày sau của họ không còn túng quẫn như trước nữa rồi.
Bảy giờ tối, Tần Ngọc Liên lần đầu tiên làm sáu món ăn, mặc dù năm món là đồ ăn chay nhưng vậy cũng đủ xa xỉ rồi.
“Mẹ, món này ngon quá!”
Tiêu Thiên cười và cắn một miếng thật to, ăn vô cùng ngon miệng.
“Cậu đừng gọi kiểu đấy, đừng tưởng rằng đưa cho tôi tiền rồi tôi sẽ coi cậu là con rể.” Tần Ngọc Liên trả lời một cách thờ ơ, nói: “Khoảng cách giữa cậu và con gái tôi quá lớn, tôi không thể đồng ý chuyện con gái mình gả cho một tên lái xe.”
“Mẹ, mẹ hãy tin con, con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để xứng đáng với Dao Dao.”
Nói xong, anh ta nhìn sang Trần Mộng Dao, nghiêm túc nói: “Con cũng sẽ cố gắng hết sức khiến Dao Dao yêu con.”
Trần Cường chẳng nói gì, tay không ngừng gắp thức ăn, miệng lẩm bẩm nói gì đó: “Không có nổi hai miếng thịt.”
Bốp!
Tần Ngọc Liên đặt đũa xuống bàn, giận dữ nói: “Thịt thịt thịt, chỉ biết đến thịt thôi, ngày mai là lễ mừng thọ bảy mươi của mẹ, chúng ta đến quà mừng thọ còn không có, ông vẫn còn tâm trí nghĩ đến thịt sao?”
“Mẹ, con đã ký hợp đồng với tập đoàn Tử Kim rồi, vừa đúng lúc có tám nghìn tệ tiền thưởng dự án, hay là tối nay chúng ta ra ngoài dạo phố, chọn cho bà nội một món quà sinh nhật.”
Hôm nay, sau khi ký xong hợp đồng, cô đã ngỏ lời với Trần Dũng xin ứng trước tiền thưởng, cũng may ông ta không bắt bẻ chuyện tiền thưởng, sẵn sàng đồng ý với cô.
“Chẳng phải tôi chỉ ăn chút thịt thôi sao? Sao lại lôi quà sinh nhật vào đây làm gì?” Trần Cường lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, không phải trong tay bà có tiền sao? Đi mua là được rồi!”
“Nếu không phải do ông không chịu tiến bộ, gia đình chúng ta liệu có thành bộ dạng hiện giờ không?”
Trần Cường tự biết xấu hổ, sau khi gẩy gẩy mấy món ăn, chẳng nói lời nào mà đi thẳng vào phòng ngủ.
“Mẹ, đừng giận nữa, lát nữa ăn xong con đưa mẹ đi dạo phố.” Trần Mộng Dao ngồi bên cạnh bà, nhỏ nhẹ an ủi.
Tám giờ tối, ba người Tần Ngọc Liên, Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên đến phố đi bộ thương mại thịnh vượng nhất ở Vân Thành.
Lúc này, phố đi bộ thắp đèn sáng trưng, người đông không kể xiết.
Trần Mộng Dao dắt tay Tần Ngọc Liên bước vào trung tâm thương mại. Bên trong tràn ngập trang sức đá quý bằng vàng rực rỡ, nhân viên vô cùng bận rộn, Tần Ngọc Liên nhìn hoa cả mắt.
Tặng vàng thì quá tầm thường, tặng kim cương thì lại quá đắt, hai người phụ nữ chọn đến nỗi hoa cả mắt cũng không biết nên chọn cái gì.
“Dao Dao, con xem chiếc vòng tay này thế nào?” Tần Ngọc Liên nói, chỉ vào tủ trưng bày.
Trần Mộng Dao cúi xuống nhìn, chiếc vòng tay ngọc bích khảm vàng này thật sự không tệ.
Lúc này, một nhân viên mặc đồ công sở bước đến, nở nụ cười thật tươi rồi nói: “Hai vị nhìn trúng chiếc vòng tay này đúng không? Tôi phải nói rằng hai vị có mắt nhìn rất tuyệt đấy. Chiếc vòng tay ngọc bích khảm vàng này là sản phẩm độc nhất vô nhị trong cửa hàng chúng tôi, không những thời thượng mà còn vô cùng giá trị, phù hợp với mọi lứa tuổi!”
“Tôi có thể đeo thử nó lên tay không?” Trần Mộng Dao hỏi.
“Dĩ nhiên rồi!”
Nữ nhân viên mỉm cười, cẩn thận lấy chiếc vòng tay ra.
“Mẹ, mẹ đeo thử đi.”
Tần Ngọc Liên không thể rời mắt khỏi chiếc vòng.
Bà đeo chiếc vòng vào tay, không tốn chút sức lực nào, cảm giác trên tay vô cùng vừa vặn.
Quan trọng nhất là sau khi đeo chiếc vòng này liền cảm thấy tràn đầy khí chất.
Khí chất của một người phụ nữ quý phái tỏa ra.
“Bà đeo vào trông thật đẹp.” Nữ nhân viên khen ngợi nói: “Nó thực sự hợp với bà.”
Nghe xong câu này, trong lòng Tần Ngọc Liên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Dao Dao, hay là chúng ta mua chiếc vòng tay này được không?”
Trần Mộng Dao cũng cảm thấy nó rất đẹp, nếu tặng cho bà nội, có lẽ bà sẽ thích nó.
“Cái vòng này có giá bao nhiêu?”
Nữ nhân viên vừa nghe thấy thế, đây là động thái của việc muốn trả tiền, cô mỉm cười rạng rỡ hơn: “Giá của chiếc vòng này cũng rất may mắn, 88888 tệ.”
Cái gì?
88888 tệ?
Đắt đến vậy sao?
Sắc mặt Tần Ngọc Liên thay đổi: “Chiếc vòng này đắt vậy sao?”
Bà tưởng rằng chiếc vòng này cùng lắm cũng chỉ vài nghìn tệ, không ngờ lại tới hơn tám mươi nghìn tệ!
Ngay lập tức, bà muốn cởi chiếc vòng tay ngọc bích ra.
Kết quả ngay lúc đó, một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi cũng tới đây, nói với sự kinh ngạc: “Ô, Tần Ngọc Liên, sao cậu lại ở đây?”
Nghe tiếng gọi, Tần Ngọc Liên quay người lại, nhìn người vừa mới tới, cũng kinh ngạc không kém: “Liễu Tĩnh, là cậu sao?”
Người tên Liễu Tĩnh này là bạn cùng lớp thời trung học của bà, mối quan hệ giữa hai người lúc đó rất tốt, nhưng tất cả những đã thay đổi vì một người đàn ông.
Người này chính là chồng của Liễu Tĩnh, Từ Minh.
“Ngọc Liên, lâu rồi không gặp!” Từ Minh mở lời.
“Từ Minh.”
Tần Ngọc Liên nhìn ông ta với vẻ mặt phức tạp đan xen. Năm đó, ba người bọn họ là bạn rất thân, Từ Minh vẫn luôn thích Tần Ngọc Liên, nhưng Liễu Tĩnh lại thích Từ Minh. Cẩu huyết hơn là bà lại không thích Từ Minh.
Giống như mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn cẩu huyết, sau đó ba người nảy sinh thù hận, nam chính với nữ phụ cuối cùng lại thành một cặp. Tính ra bọn họ cũng hơn hai mươi năm chưa gặp lại nhau.
Tuy nhiên, Vân Thành lớn như vậy, chuyện Tần Ngọc Liên được gả cho nhị thiếu gia nhu nhược nhất nhà họ Trần, Từ Minh cũng biết.
Hơn nữa còn nghe nói, gia đình họ hiện giờ đang sống ở khu ổ chuột.
Từ Minh biết được chuyện này cũng mừng thầm trong lòng.
Cho bà coi thường tôi, chê tôi nhà nghèo để đi theo người giàu, bây giờ báo ứng đến rồi.
“Đây chính là Trần Mộng Dao, con gái cô phải không?” Từ Minh liếc mắt nhìn Trần Mộng Dao, cười cười, nói: “Mộng Dao, chào cháu, chú là bạn của mẹ cháu, cháu cứ gọi chú Từ là được rồi!”
Trần Mộng Dao sững sờ, trước đây cô chưa bao giờ nghe mẹ nói về điều đó.
“Vị này chắc là chàng rể mới được nhà cô tuyển về dạo gần đây hả?” Từ Minh chìa tay ra, nói: “Chào cậu, nghe danh đã lâu.”
Lời này tại sao lại nghe chối tai đến vậy?
Tiêu Thiên bình tĩnh liếc nhìn ông ta một cái, căn bản không có ý định muốn bắt tay.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Liễu Tĩnh tiến lên phía trước, nói: “Không nhìn thấy người lớn muốn bắt tay với cậu sao? Có biết phép lịch sự không vậy? Tần Ngọc Liên, cái cậu ở rể này nhà cậu thật chẳng có giáo dục gì cả!”
Cái gì?
Chàng trai này ở rể sao?
Giọng của Liễu Tĩnh rất to, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Ngay cả nữ nhân viên vừa nãy cũng tỏ vẻ khinh thường.
Nam tử hán đại trượng phu, có đủ tay đủ chân, làm gì không làm lại đi ở rể?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Tiêu Thiên căn bản không để tâm chút nào, anh ta nói một cách thờ ơ: “Bà là cái thá gì chứ, còn chẳng có tư cách làm bề trên của tôi?”
Ồ!
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều ồ lên.
Sắc mặt Liễu Tĩnh đỏ bừng lên: “Cậu chẳng phải chỉ là một thằng ở rể thôi sao, có gì đáng tự hào chứ?”