Long tam trừng mắt nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ cũng trừng mắt nhìn lại.
Long tam nói, “ Rốt cuộc ngươi còn muốn nghe hay không ?”
“ Muốn.” nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Long tam vừa muốn mở miệng nói, Phượng Trữ lại cướp lời hỏi, “ Vậy heo tướng công sau này ngủ cùng một phòng với ngươi sao ?”
“ Phượng Trữ !” long tam rống lên.
Phượng Trữ ‘ đằng’ một tiếng đứng lên, lớn tiếng nói, “ Cửa viện của ngươi như thế nào không treo cái bảng viết hai chữ ‘ chuồng heo’ ?” nàng chính là không nuốt nổi khẩu khí này.
Long tam nóng nảy, cũng vỗ cái bàn đứng lên, “ Vừa mới rồi là ai đáp ứng chuyện cũ không giận, cũng không truy cứu ?”
“ Là nương tử của heo, ngươi không hài lòng thì tìm heo nói lí đi.” Phượng Trữ lớn giọng, “ Ai dự đoán được nợ cũ phấn khích như vậy ? May ta mất trí nhớ, bằng không còn bị các ngươi giáp mặt là uốn với nắn đi, Phượng Trữ ta là người dễ khi dễ sao ? Chuyện ta làm sai ta sẽ nhận, còn các ngươi luôn bày ra bộ mặt bị hại. Hiện nay ta hiểu được, ta làm chuyện gì cũng có lý do, các ngươi đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta không trả lại một chút ?”
“ Ngươi không biết phân biệt phải trái ?”
“ Đúng.” Phượng Trữ dùng sức gật đầu, sau đó mới thật sự giảng đạo lý, “ Chính ngươi nói, ngươi cưới ta, không thích cũng không vui, sau khi thành thân, ngươi rất tốt với ta sao ?”
“ long tam sửng sốt một chút, ngây ngô nửa ngày mới nói, “ Việc ăn ở đều không bạc đãi ngươi, lại có hạ nhân hầu hạ…..”
Phượng Trữ vung tay lên, đánh gãy hắn,hỏi tiếp “ Ngươi có biết ta thích mặc xiêm y màu gì ?”
“…….” Hắn nhìn lại nàng, hiện tại nàng mặc là màu xanh lam nhạt.
“ Ngươi có biết ta thích ăn cái gì không ?”
Trong đầu long tam hiện lên đồ ăn vừa rồi ở trân vị lâu, lúc trước ở trong phủ, hắn quả thật là chưa từng chú ý nàng.
Nhìn hắn nói không ra lời, Phượng Trữ “ Hừ.” một tiếng, lại hỏi, “ Ngươi có biết ta thích đồ chơi gì sao ?”
Long tam cúi đầu, nhìn trên bàn bày ra diều cùng con ếch bằng gỗ, Phượng Trữ lớn tiếng hướng hắn ầm ĩ, “ Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi vẫn là tướng công của ta, ngươi làm tướng công của ta như thế nào ? Ngươi thật không biết xấu hổ, ta xấu hổ thay cho ngươi.”
Nàng càng nghĩ càng giận, quay đầu chạy. Thời điểm xuất môn vừa vặn gặp phải Long nhị, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, làm cho Long nhị không hiểu đầu đuôi ra sao.
Long nhị đi vào cửa liền hỏi, “ Nữ nhân điên kia lại làm sao vậy ?”
Long tam còn có chút không hoàn hồn, rõ ràng là nàng đang xin lỗi hắn, như thế nào trở thành nàng xấu hổ thay hắn, trọng yếu nhất là, những lời nàng nói ra hắn cảm thấy không thể phản bác. Hắn giương mắt nhìn Long nhị, nhún nhún vai có chút bất đắc dĩ, “ Nàng giận.”
“ Ta biết nàng giận, giọng thật lớn, từ xa cũng nghe được.”
“ Ta nói cho nàng biết chuyện bái đường, nàng giận.” long tam cầm con ếch gỗ trên bàn lâm vào trầm tư, là căn bệnh gì có thể đem một con người hoàn toàn thay đổi ?
Long nhị thật mất hứng, “ Biện pháp này của ngươi được không ? Nữ nhân kia hiện tại thật kỳ quái, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay Dư nương nói với ta, muốn mời người đến xem, rốt cuộc là mắc phải tà chứng gì. Ngươi cùng nàng gần gũi, đừng tỏ rõ tâm tư, đừng để đến cuối cùng bị nàng bị nàng nắm lấy.”
“ Trong lòng ta đều biết.” long tam đi giang hồ đã từng trải qua không ít chuyện, tự nhận thấy rõ lòng người. Hắn đẩy con ếch gỗ kia ra, xem nó ngã trên bàn, nói, “ Khi nàng không biết ta là ai, nói còn nhiều hơn lúc cùng ngươi và Dư nương ở trong phủ đấu. Ngươi không thấy biểu tình khi đó của nàng, nàng nói là nếu thật tâm đối đãi, nhất định sẽ có hồi báo, ta xem nàng là thật tâm muốn cùng ở trong nhà này.” Hắn ngẫm lại, nhíu nhíu mày, lại đi chọc con ếch gỗ kia, “ Ít nhất Phượng Trữ hiện tại là thật tâm.”
Long nhị nhắc nhở, “ Chỉ sợ nàng nhớ lại trước đây, lại có ý xấu. Tóm lại ngươi cẩn thận một chút, phòng nàng có giấu điều gì.”
“ Đây là đương nhiên, không phải chính chúng ta cũng có chuyện giấu giếm sao.”
Long nhị gật gật đầu, ba huynh đệ bọn họ đều có sở trường riêng, long tam đi giang hồ cùng nhiều người giao tiếp, có đôi khi chuyện quỷ dị này hắn xử lý còn tốt hơn bọn hắn. Hắn nói với long tam, “ Việc này tự ngươi làm đi, ngày mai ta muốn xuất môn, phỏng chừng mười ngày nửa tháng mới trở về, ta nói trước với ngươi một tiếng, trong phủ có chuyện gì ngươi tự xử lý.”
Long tam đáp ứng, hai huynh đệ lại hàn huyên tán gẫu vài câu, Long nhị cáo từ rời đi. Long tam nhìn con ếch bằng gỗ trước mặt, gọi gã sai vặt, “ Đi qua viện tam phu nhân nói một tiếng, về sau thời điểm ta ở trong phủ, phu nhân đều đến trong viện của ta dùng cơm. Phòng bếp không cần đưa cơm qua chỗ nàng.”
Gã sai vặt lĩnh mệnh đi rồi, long tam lại chọc con ếch gỗ kia, cắn răng nói, “ Lại hung ba ba, không cho ngươi ăn cơm.”
Sáng sớm hôm sau, long tam còn đang luyện công Phượng Trữ đã tới rồi. Hắn kinh ngạc hỏi: “ Như thế nào tới sớm vậy ?” Phượng Trữ còn giận, bĩu môi ngồi ở ghế đá trong sân, “ Không phải nói được đến đây ăn cơm sao ?”
Long tam kinh ngạc nhìn nàng, nhìn nhìn lại cười ha ha, quả nhiên chỉ có việc ăn cơm mới là biện pháp tốt để trị nàng a.
“ Cười cái gì mà cười ?” Phượng Trữ thực mất hứng.
“ Còn tức giận ?” long tam thu lại kiếm, vào phòng thay xiêm y ra thấy nàng vẫn còn giận.
“ Ngươi bái đường cùng trư thử xem ?”
Long tam xoa xoa thái dương, “ Được rồi, ta chịu tội với ngươi.”
Phượng Trữ hừ một tiếng, hỏi, “ Khi nào thì có cơm ăn ?” Lời chuyển đề tài này làm long tam nhịn cười không được, Phượng Trữ lại trừng hắn, “ Còn cười ? Ta nói cho ngươi, nếu không phải vì phần ăn hai người phong phú hơn một chút, ta còn không muốn ngồi một bàn với ngươi đâu.”
“ Đúng, đúng, ta thật hãnh diện, ta nhất định kêu bọn họ làm nhiều đồ ăn tốt hơn, thưc ăn phong phú hơn một chút.”
Phượng Trữ than thở, “ Vậy còn được.”
Hôm nay điểm tâm dưới sự thúc giục của long tam rất nhanh được mang lên, quả nhiên là so với khi Phượng Trữ một người ăn tốt hơn rất nhiều, Phượng Trữ ăn no, rõ ràng tâm tình tốt lên, nàng nói với long tam, “ Ta nói với ngươi nga, ngày sau ta muốn ngươi mỗi ngày đều ở nhà.”
Hiện tại long tam đã thích ứng với phương thức tư duy của nàng, hắn chưa kịp nở nụ cười Phượng Trữ đã tiếp lời, “ Ngươi ở nhà, ta có thể cùng ngươi ăn cơm.”
“ Đúng, đúng.” Long tam đáp lời, nhịn không được vẫn là bị biểu tình của nàng chọc cười.
Sau khi ăn cơm xong lại ngồi trò chuyện đề tài ngày hôm qua chưa nói xong. Nguyên lai sau khi Phượng Trữ thành thân, tộc trưởng Phượng gia ở lại một tháng đã đi rồi. Phượng Trữ ở long gia cũng không tính an phận, nàng thường xuyên cùng nha hoàn hồi môn ra ngoài đi dạo, lại thường xuyên hỏi thăm chi tiết gia nghiệp long gia, nhưng bởi vì trước khi thành thân hai nhà huyên náo một hồi, cho nên long tam trốn nàng, Long nhị phòng nàng, long đại mang nương tử đi nơi khác ở, Phượng Trữ vẫn dò xét không được.
Phượng Trữ vừa ngồi một bên ăn vặt vừa đánh giá, “ Ta có cảm giác không an phận là chính nhà các ngươi thì có, nói không chừng, ta không có xấu xa như vậy.” Một hồi lại nói, “ Thấy các ngươi không để ý tới ta, ta chỉ có thể làm vậy, nói không chừng là vì muốn các ngươi chú ý, là thật quan tâm nhà ngươi.”
Long tam tịch thu đồ ăn vặt của nàng, “ Ngươi còn muốn nghe hay không ?” Đồ ăn đều không rời miệng, thật sự là uổng công mua cho nàng.
“ Muốn nghe, ngươi tiếp tục nói.” Phượng Trữ cướp lại đồ ăn vặt ôm ở trong người, ngược lại tiêp tục tiến công mâm nho bên cạnh.
Vì thế long tam tiếp tục nói. Sau một thời gian, long tam thường xuyên không có ở nhà, Phượng Trữ mất kiên nhẫn, vì thế nàng bắt đầu hướng tới Long nhị, tự tay làm điểm tâm, tự tay pha trà đem qua, còn thường xuyên cùng hắn ra ngoài đi chơi, nhưng sắc thái Long nhị vẫn không tốt hơn, sau đó Phượng Trữ mới an phận một chút, về nhà mẹ đẻ hơn nửa năm.
Phượng Trữ về nhà hơn nửa năm, long gia còn kỳ vọng một chút, hy vọng nửa năm không ở long phủ làm nàng đánh mất ý niệm trở về, nhưng không nghĩ tới là, Phượng Trữ ở nhà dưỡng béo tốt, lại trở lại.
Lần này trở về, hành vi của nàng có thu liễm một chút, nhưng lại thích ra bên ngoài, đối với sản nghiệp long gia cùng bí mật gia truyền có hứng thú. Vào thời điểm bên ngoài bắt đầu truyền miệng chuyện long gia có bảo tàng, long tam ở bên ngoài cũng gặp phiền toái, vì thế lực chú ý của mọi người đều dồn ra bọn trộm bên ngoài, bỏ qua tình huống trong nhà. Vì thế vào một đêm nọ, Phượng Trữ trộm bào tàng của long gia trốn đi, may mà người long gia phát hiện sớm, một đường truy tìm, cuối cùng tìm được ở bên bờ sông.
Chuyện sau đó thì Phượng Trữ đều đã biết. Long gia cứu nàng ở bên bờ sông lên, nàng bị đụng phải đầu, mất tri nhớ. Nàng suy nghĩ rồi lại hỏi, “ Long tam, các ngươi hoài nghi là nhà ta phái ta đến trộm bảo tàng sao ?”
Long tam trầm ngâm một lát, “ khả năng này rất lớn. Ngươi gả lại đây, một chút chuyện tốt cũng chưa thấy, có thể nhà ngươi sợ sẽ thất vọng. Ngươi về nhà một thời gian dài như vậy, sau khi trở về long gia thì chuyện bảo tàng ngay khi đó bị truyền ra ngoài, thời cơ này thực khéo.”
“ Thời điểm kia, ngươi bắt đầu gặp phiền toái sao ?”
Long tam gật gật đầu.
“ Phiền toái như thế nào ?”
“ Ám sát. Ta bị tập kích mấy lần, nhưng không phải mỗi lần đều có liên quan đến chuyện này.” Dù sao trước đó hắn cũng gặp nhiều phiền toái, điểm ấy hắn vẫn tự hiểu được.
“ Nga.” Phượng Trữ nhớ đến tiểu Thanh từng nói tam gia bị tập kích đánh vào đầu, “ Việc ngươi bị tập kích có manh mối gì không ?”
“ Thật ra là có.” Long tam lấy ra một cái hộp, lấy ra một cái dây thắt nút, “ Đây là một lần giao thủ, ta lấy được từ tay của tên thích khách cầm đầu. Một lần đó, ta cảm thấy hắn là hướng về phía long gia mà đến.”
Phượng Trữ tiếp nhận rồi nhìn kỹ, sợi dây thắt nút kia được bện từ dây thừng, giống phụ tùng, hay là tín vật ? Làm như nhìn ra suy nghĩ của nàng, long tam nói, “ Trên tay những người khác không có cái này, chỉ có người nọ có. Chắc không phải là tín vật của tổ chức hay gì đó.”
Phượng Trữ gật đầu, nàng lại nhìn kỹ, càng thấy vật này giống như nữ nhân đan ra để tặng cho tình lang. long tam nói, “ Không giấu gì ngươi, Dư nương vẫn cảm thấy ta trọng thương lần đó cùng ngươi có liên quan, nàng tra xét qua mọi vật trong phòng ngươi nhưng cũng không tìm được chứng cớ gì, thế mới buông tay.”
“ Khó trách nàng không thích ta như vậy.” Phượng Trữ bĩu môi, trong lòng thực mất hứng. Nàng làm sao có thể làm chuyện xấu như vậy, trộm này nọ cũng không sao, cùng người khác tư thông làm ra chuyện độc ác như vậy, nàng chắc chắn không làm được.
Nhưng mấy ngày nay Phượng Trữ không ngủ được, nàng cân nhắc một sự kiện. Không phải nàng vì sao trộm, vì ai trộm, mà là nàng trộm như thế nào ?
Nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu nàng tìm hiểu chỗ cất bảo tàng, có phải nên có bản đồ hay công cụ gì hay không, nàng có võ, vậy vũ khí của nàng là cái gì ? Trong phòng này ngay cả chủy thủ cũng chưa thấy qua, sạch sẽ y như phòng của một phu nhân bình thường.
Nàng xoay người ngồi dậy, đứng lên đi tìm kiếm trong phòng, một người nếu chủ mưu đã lâu, không có khả năng ở trong phòng một chút manh mối cũng không lưu lại. Mặc dù Dư nương không tìm được, nhưng nói không chừng là nàng giấu tốt. Nàng lặng lẽ tìm mọi ngóc nghách, từ ngăn tủ cho đến cái giường đều lục lọi, nhưng cái gì cũng không có.
Phượng Trữ đánh giá khắp nơi, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên hộp trang sức, nàng đi qua mở nó ra, chỉ là một cái hòm đơn giản có bốn ngăn, bên trong vài kiện phụ tùng, Phượng Trữ cầm lên lắc lắc, sức nặng cũng không có gì không đúng, nhưng tìm khắp phòng cũng chỉ có cái hộp này chưa xem qua. Vì thế nàng đổ tất cả mọi thứ bên trong ra, lấy tay sờ sờ, lật xem cao thấp, phát hiện màu đế hộp có chút không bình thường, nàng lấy tay móc ra,quả nhiên có thể tháo cái cột ra. Một chút dây thừng nhè nhẹ từ bên trong rơi xuống.