Lời vừa dứt, Triệu Vanh cảm thấy có chút giật mình.
Kiều Nam Kỳ dường như khác rất nhiều với những gì cậu nhớ.
Là do cậu mù quáng nhiều năm chưa bao giờ thấu hiểu, hay do Kiều Nam Kỳ sau mấy ngày cậu đi đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Vanh cũng không nghĩ tới nữa.
Nó không có quan trọng.
Vừa rồi nói ra những lời kia, chủ yếu vì bị Kiều Nam Kỳ cản đường rất nhiều lần mà bực bội, còn một phần nguyên nhân khác, là bởi vì Kiều Nam Kỳ chắc chắc sẽ không nói tiếp, thậm chí còn sẽ nổi giận lại.
Cho nên cậu chưa bao giờ nghĩ tới, nếu Kiều Nam Kỳ thật sự đồng ý, bản thân nên trả lời thế nào.
Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nếu Kiều Nam Kỳ thật sự thích mình, thậm chí còn yêu cậu, thì bản thân sẽ ra sao. Lựa chọn này căn bản không tồn tại trong tương lai mà cậu đã nghĩ tới, thế cho nên cả cách từ chối cậu cũng chưa từng cân nhắc.
Cậu không phủ nhận, vào khoảnh khắc đó, trước khi mọi suy nghĩ cùng cảm xúc ập đến, cậu suýt chút nữa đã quay người lại.
Có lẽ thói quen đã đi sâu vào tiềm thức nhưng những vết thương vết thương chồng chất vẫn còn đó, chồng chéo lên nhau thậm chí còn khắc cốt ghi tâm hơn cả những thói quen. Chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy.
Cậu hoài cổ, và nhược điểm lớn nhất lại là mắc kẹt trong hiện trạng đó. Nhiều năm theo đuổi Kiều Nam Kỳ như vậy, thế mà bây giờ, cậu khó khăn lắm mới đổi được cuộc sống, vững vàng bước đi trên một con đường khác.
Cho nên Triệu Vanh ngừng động tác.
Tiếng đàn piano trong bữa tiệc cùng với tiếng đàn violon từ từ tới hồi cuối, chỉ qua vài giây đã trở về yên lặng.
Nhất thời, mọi thứ chung quanh đều trở lên yên tĩnh.
Triệu Vanh không có hoàn toàn xoay người lại, chỉ hơi quay đầu lại nhìn về phía Kiều Nam Kỳ.
Sự hoang đường của một hỏi một đáp kia vẫn lảng vảng trong đầu cậu, cậu hít sâu một hơi, dần dần trong tiếng nhạc lấy lại bình tĩnh của mình.
Lúc này cậu cũng không nhấc chân ngay mà nói lời tiếp theo vừa rồi: "Người Lưu Thuận tìm đại cho tôi, còn sợ còn chăm sóc chu đáo hơn Kiều tiên sinh, tôi vì sao phải tự chuốc lấy khổ? Chúng ta đã chia tay rồi, tôi muốn mang ai về nhà... Đều không liên quan tới anh, hy vọng anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa."
Kiều Nam Kỳ vẫn vô thức nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, đôi mắt lúc nào cũng sắc bén trở nên đỏ hoe, con ngươi sâu thẩm, biểu tình càng trên u ám và buồn bã.
"Được." Y dừng lại một chút rồi trầm giọng nói, "Anh không can thiệp vào chuyện của em."
Nhưng ánh mắt lại chuyển sang thanh niên đeo kính không dám nói lời nào kia, "Cậu muốn gì cứ nói cho tôi. Chỉ cần cậu không đi với em ấy, Triệu Vanh cho cậu bao nhiêu tiền, tôi cho cậu gấp 10 lần."
"Kiều Nam Kỳ! Anh đủ chưa?"
"Em vốn chẳng có hứng thú với cậu ta, chúng ta nói chuyện ở đây lâu như vậy, em nãy giờ còn chưa liếc nhìn tới."
"Thì sao? Tôi đâu có cần phải chọn người tôi thích? Anh trước kia ký thỏa thuận hôn nhân cùng với tôi, sống với nhau suốt 1 năm, cũng không phải chọn người không thích sao? Chuyện như nhau, anh có thể làm, vì sao tôi không thể?"
"...... Không giống nhau."
"Không giống chỗ nào?"
Kiều Nam Kỳ ấp úng.
Y muốn nói hoàn toàn không giống, y thích Triệu Vanh, nhưng Triệu Vanh trước nay vẫn không chịu tin y thích.
Triệu Vanh dời đi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía thanh niên đeo kính kia.
Người này hiện tại ở đây nghe được hết tất cả, cho dù đây là lần đầu tiên gặp cậu và Kiều Nam Kỳ, nhưng vừa rồi cũng biết rõ vài chuyện. Cậu và Kiều Nam Kỳ bây giờ, nhìn thế nào cũng vò mẻ chẳng sợ nứt, nhưng cũng không cần để người khác kết thù với Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh không muốn chuyện này liên lụy tới người không liên quan nên nói: "Cậu muốn ở lại thì ở lại đi, vị Kiều tiên sinh này nói là làm, nói sẽ cho cậu chỗ tốt thì sẽ cho cậu."
Người kia lại lắc đầu: "Triệu tiên sinh không phải muốn tôi theo ngài ra ngoài sao?"
Triệu Vanh hơi kinh ngạc.
Nhưng người này đã nói vậy, cậu tự nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
"Đi." Cậu nói.
Cậu từ đầu tới cuối đều không nhìn tới Kiều Nam Kỳ.
Vậy mà bây giờ Kiều Nam Kỳ lại không đuổi theo ngăn cản.
Triệu Vanh dẫn người tới bãi đậu xe, lấy di động trên xe ra, rồi nói với thanh niên được Lưu Thuận dắt theo này: "Vừa rồi cám ơn cậu. Nhưng Kiều Nam Kỳ ---- Là cái người vừa rồi cản chúng ta, tính cách anh ta không tốt lắm, lỡ như ngày sau......"
"Thực ra vừa rồi khi tôi đi theo sau Triệu tiên sinh, đã ra dấu cho vị tiên sinh kia, nói cho ngài ấy biết chúng ta không có gì. Ngài đừng chuyển tiền cho tôi." Người này rất thẳng thắn, "Hy vọng Triệu tiên sinh đừng tức giận, tôi chỉ là người bình thường, người ở nơi này ai tôi cũng không đắc tội nổi."
Hèn gì vừa rồi Kiều Nam Kỳ không nói thêm gì nữa.
Triệu Vanh không có tức giận. Cậu đã từng là một người phải sống thận trọng, hiểu rõ sự khó khăn hơn nhiều người, cũng sẽ không đi gây khó dễ với một người không có quyền thế thế này.
"Tôi vẫn phải cám ơn cậu." Cậu dịu dàng nói, tránh nặng tìm nhẹ gánh lỗi về phần mình, giọng nói hoàn toàn khác với lúc mạnh mẽ vừa rồi, "Thật ra vừa rồi tôi cũng đã lên dây, không thể leo xuống. Nếu không có sự khôn lỏi vừa rồi của cậu, tôi còn phải so đo với anh ta, nào có thể được yên như vậy."
Người này nghe xong đột nhiên nói: "Nếu không thì Triện tiên sinh dắt tôi về nhà đi, bao nhiêu tiền cũng được."
Triệu Vanh sửng sốt.
Người này mỉm cười: "Người như Triệu tiên sinh, cho dù không trả tiền, tôi vẫn sẽ bằng lòng."
Triệu Vanh lộ ra vẻ bấc đắc dĩ.
"Tôi nào có khoa trương như vậy." Cậu nói.
Người nọ kinh ngạc: Ngài thật khiêm tốn."
Triệu Vanh cũng không hề khiêm tốn.
Cậu thật sự không phải người xuất chúng như Kiều Nam Kỳ Lục Tinh Bình, khi chưa về Trần gia, chỉ biết đọc vài cuốn sách, sau khi về Trần gia, cũng không có khả năng đấu đá với Trần đại Trần nhị, chỉ biết chịu đựng làm đồ vô dụng. Chỉ có bây giờ mới có thể thích gì làm nấy một chút.
Ngay cả thích một người, cũng phải tự làm tự chịu khổ sở như vậy, đến mãi bây giờ cũng không có dũng khí cùng tâm tư đi thích thêm người nào khác.
Người như cậu.....
Người như cậu.
Cậu không nói tiếp nữa, chỉ là chuyển một số tiền cho người này.
Đối phương được ưu ái mà sợ hãi: "Này quá nhiều....."
"Nhiều một chút mới tốt." Triệu Vanh nói, "Cầm tiền đi, đi tìm công việc đàng hoàng mà làm."
Triệu Vanh vốn chỉ định cho người kia chút tiền rồi về, nhưng lại nghĩ tới Kiều Nam Kỳ còn ở bên trong, hiện tại nếu đụng phải, cũng không biết phải làm thế nào.
Những việc cần làm hôm nay đều đã xong xuôi, cho nên cậu dứt khoác gọi điện thoại cho Lưu Thuận, báo mình sẽ lái xe về nhà.
-
Một góc hẻo lánh trong đại sảnh tiệc tối.
Nhân viên phục vụ rót rượu vào ly đế cao trước mặt Lục Tinh Bình và Kiều Nam Kỳ, sau đó im lặng rời đi.
Lục Tinh Bình giơ lên uống một ngụm, nhìn Kiều Nam Kỳ đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì đó, nhướng mày nói, "Vừa rồi tôi thấy cậu đuổi theo Triệu Vanh. Không cản lại?" "Đã làm rồi." Kiều Nam Kỳ thấp giọng nói, "Không cản lại."
"Nằm trong dự đoán. Ngoại trừ những chuyện trong nhà, cậu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ cúi đầu, tưởng tượng cũng chẳng ra nổi."
Kiều Nam Kỳ nhất thời không nói nên lời.
Y không nói cho Lục Tinh Bình biết, mới vừa nãy, ngoài Triệu Vanh và mình ra còn có người khác thấy cảnh y cúi đầu cam tâm tình nguyện hy vọng.
Chỉ là Triệu Vanh không ngạc nhiên gì.
Kiều Nam Kỳ sắc mặt trầm xuống, không có biểu hiện gì ra ngoài.
Y không còn vẻ suy sụp vừa rồi trước mặt Triệu Vanh, chỉ trầm mặt không có chút dao động nào, mặt dù chỉ cụp mắt xuống cũng đã khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Y không trả lời Lục Tinh Bình mà chỉ nói: "Em ấy hôm nay.... Rất chói mắt."
Thực ra đây là lần đầu tiên Kiều Nam Kỳ nhìn thấy Triệu Vanh mặc lễ phục vừa trang trọng lại giản dị như vậy.
Cũng là lần đầu tiên thấy Triệu Vanh đứng thẳng người, tay cầm ly, trò chuyện bình đẳng vui vẻ với đối tượng hợp tác.
Sáng như vầng trăng ẩn chứa ánh sáng lờ mờ, cao quý như đóa hoa nổ rộ vào ban đêm.
Nếu không phải Trần gia, không phải sự coi thường mấy năm gần đây của y, dáng vẻ này có lẽ sẽ không bị che giấu tới tận bây giờ.
"Lúc ở trên sân khấu tôi cũng nhìn thấy."
Lục Tinh Bình như là nghĩ tới chuyện gì, khựng lại rồi nói: "Rất tỏa sáng, nhìn qua, không giống dáng vẻ như quá khứ."
"Nam Kỳ, cậu hôm nay không cản được cậu ấy, vậy về sau.... Nếu vẫn không cản được thì sao?"
Kiều Nam kỳ giương mắt lên nhìn về phương hướng Triệu Vanh rời đi.
Tất nhiên lúc này không thể nhìn thấy Triệu Vanh ở nơi đó. Nhưng y lại nhìn thấy thanh niên vừa rồi đi theo Triệu Vanh trở về, xuyên qua dòng người đi về phía Lưu Thuận.
Vẻ mặt u ám của y rốt cuộc cũng dịu đi một chút.
Y nói: "Tôi không ngăn cản, tôi sẽ đuổi theo em ấy. Chỉ cần em ấy không yêu người khác, thì cho dù có chạy nhanh tới đâu, chỉ cần tôi đuổi theo thật nhanh phía sau, một ngày nào đó cũng sẽ đuổi kịp."
Động tác của Lục Tinh Bình khựng lại, sau đó từ từ đặt ly rượu trong tay xuống.
Anh đánh giá vẻ mặt của Kiều Nam Kỳ, dừng lại lời nói có thể khiến người khác cạn lời lại rồi nói: "Cậu có từng nghĩ tới, khả năng hiện tại bản thân chỉ là không cam lòng, tự mình rơi vào ngõ cụt. Cái cậu bỏ xuống không được không phải là tình cảm, mà chỉ là trạng thái hiếm hoi nằm ngoài kiểm soát của mình. Nếu Triệu Vanh không có kiên quyết như vậy, hoặc cậu ấy vẫn còn tình cảm với cậu, thậm chí đồng ý cùng cậu về nhà....."
"Có lẽ bây giờ cậu cũng sẽ không thèm để ý. Cậu không bỏ xuống được, chỉ là 'không bỏ xuống được' bản thân."
Trái cổ của Kiều Nam Kỳ hơi lăn, hé miệng, còn chưa kịp nói chuyện, thì một giọng nói đã từ xa truyền tới gần: "Khó trách vừa rồi không tìm thấy cậu, thì ra lại ở nơi hẻo lánh thế này."
Nguyễn Thừa chậm rãi tiến tới, dừng lại bên cạnh bàn, mỉm cười thích thú.
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ biến đổi một tí.
Lục Tinh Bình biết hai người này sợ là có chuyện muốn nói, cho nên đứng lên nói: "Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi tìm bạn khác ôn chuyện."
Đợi anh đi rồi, Nguyễn Thừa mới ngồi vào vị trí của Lục Tinh Bình, tìm nhân viên phục vụ muốn một ly rượu mới, giơ ly rượu lên chạm nhẹ vào ly rượu trước mặt Kiều Nam Kỳ, "Kiều này, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cậu giao phó, sao cậu lại còn cho tôi sắc mặt như thế chứ?"
Kiều Nam Kỳ không uống, "Cậu cho rằng vừa rồi tôi không thấy cậu đến gần Triệu Vanh sao?"
"Tôi không phải chỉ vì tò mò thôi sao? Có thể để cậu vòng quanh lo co như vậy, chỉ vì tìm cơ hội cho cậu ấy, rốt cuộc là dạng người ra sao? ---- Nhưng bây giờ xem ra quả thật rất thú vị."
Kiều Nam Kỳ lúc này mới nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng ngấp một ngụm.
"Tuy nhiên, tôi còn tò mò một chuyện khác." Nguyễn Thừa dựa lưng vào ghế, "Ban đầu khi cậu tới tìm tôi, vòng qua mấy tầng quan hệ, chỉ vì muốn tôi trực tiếp giúp mà không muốn để lại dấu vết nào. Tôi còn hỏi cậu tối nay có tới không, lúc ấy cậu từ chối, nói là bị Triệu Vanh nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, không tốt."
"Tôi lúc ấy còn đang nghĩ, hiếm khi nhìn thấy Kiều đại thiếu cẩn thận chu đáo như vậy. Nhưng....."
Nguyễn Thừa khẽ cử động ngón tay nhịp nhịp lên mép bàn.
Nhưng trước bữa tối, Kiều Nam Kỳ lại gọi điện cho hắn, bảo hắn không cần trực tiếp ra tay, chỉ cần cho Triệu Vanh một cơ hội, để Nguyễn Thừa xem thử chuyện hợp tác này có đáng giá hay không ---- Đúng là chuyện kỳ lạ, Nguyễn Thừa ban đầu nghe xong, còn tưởng rằng hứng thú của Kiều Nam Kỳ với Triệu Vanh nhanh tới cũng nhanh đi cho nên tạm thời đổi ý, không muốn nhúng tay vào.
"Cuộc điện thoại kia của cậu, tôi còn tưởng cậu không muốn quản, kết quả đêm nay cậu lại tự mình tới đây. Tôi không hiểu, Kiều này, cậu rốt cuộc là để ý, hay là không để ý?"
"Nguyễn Thừa, tôi tìm cậu, là bởi vì tôi cần cậu, không phải để cậu tò mò."
Lời này của y rất lạnh lùng, giọng nói trầm thấp bao hàm sự sắc bén, rõ ràng không có uy hiếp gì nhưng lại làm người nghe biết trong đó có nguy hiểm.
Nguyễn Thừa nhất thời không nhịn được mỉm cười, rồi lại ngừng một chút, lại mỉm cười, nhún vai: "Vậy cậu cảm thấy tối nay như vậy có được chưa?"
Kiều Nam Kỳ không có trả lời hắn, mà chỉ hỏi: "Cậu nói chuyện xong với cậu ấy, cảm thấy thế nào?"
"Rất thông minh, ý tưởng tuyệt vời. Nếu như cậu nói, chỉ là cho cậu ấy một cơ hội hợp tác thôi, vậy cơ hội này cậu ấy chắc chắn nắm được. Bởi vì sau khi nói chuyện xong, thì cho dù không có cậu, tôi cũng sẽ hợp tác."
Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Nụ cười rất ngắn, rất nhẹ, chỉ là khóe miệng cong lên, mặt mày cũng bớt u ám bởi vì nụ cười này. Chỉ là y không nhận ra.
Y vô thức nhấp thêm vài ngụm rượu rồi nói: "Vậy là đủ rồi."
Trước ngày hôm nay, y sở dĩ tiếp cận Nguyễn Thừa, quả thật vì để cung cấp người trợ giúp Triệu Vanh.
Lúc đầu y chỉ nghe được tin Triệu Vanh đang tìm người ở lĩnh vực này, sau thông qua vài mối quan hệ, mới biết Triệu Vanh đang liên hệ với bố mẹ Lưu Thuận, bố mẹ Lưu Thuận ban đầu định tìm những người khác, Kiều Nam Kỳ đã tận dụng cơ hội, làm mọi cách để tạo liên lạc giữa bố mẹ Lưu Thuận và Nguyễn Thừa, mới có ngày hôm nay.
Lúc ấy y cảm thấy Trần gia đã không còn, Triệu Vanh không nhận bất cứ ý tốt gì từ mình, y lo lắng Triệu Vanh trong khoảng thời gian này cuộc sống sẽ không được thuận lợi, cho nên muốn thông qua tay Nguyễn Thừa bí mật giúp đỡ Triệu Vanh.
Trợ giúp như vậy, nói là trợ giúp, nhưng nói khó nghe, thì lại là bố thí và quyên góp.
Cho nên Kiều Nam Kỳ ban đầu không định tới. Y không dám để Triệu Vanh biết.
Chỉ là hôm nay......
Y chợt phát hiện rằng Triệu Vanh, người mà y luôn nghĩ cần người khác giúp đỡ, chỉ biết ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp dưới con mắt của người khác, thực ra chỉ là vẻ ngoài được tạo ra để bảo vệ bản thân.
Khi lớp mặt nạ này được cởi bỏ, những nhìn y nhìn thấy là sự rực rỡ được mài dũa suốt mười năm không thể che đậy được.
Triệu Vanh như vậy, không cần ai phải bố thí hay giúp đỡ.
Thứ thiếu chỉ là một ánh sáng dẫn đường.
Triệu Vanh nói y không biết yêu.
Nói y chưa từng bao giờ thật sự cúi đầu nhìn, chưa bao giờ biết cái gì là tôn trọng.