https://truyensachay.net

Ruột Bông Rách

Chương 76 - Chương 76

Trước Sau

đầu dòng
Bận rộn cả ngày, cuối cùng kết quả kiểm tra của Triệu Mính cũng đã có.

Ngoại trừ một số xét nghiệm không thể có kết quả nhanh, xét theo những kết quả hiện tại thì bệnh tình của Triệu Mính rất ổn định.

Bác sĩ nói với Triệu Vanh, tuy rằng vẫn phải chờ tới khi có kết quả toàn diện, nhưng nhìn tổng thể, xác suất kết quả tốt sẽ là tốt. Hầu hết các bệnh về tâm thần đều không thể chữa khỏi hẳn, việc sau này cần làm chỉ là kéo dài để bệnh không trở nặng hơn.

Còn các phương pháp điều trị như phẫu thuật thì hiện tại vẫn chưa thể quyết định được mà cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Triệu Vanh chăm chú lắng nghe, sau đó nói với bác sĩ đứng đầu: “Chờ kết quả ra rồi, xin bác sĩ liên hệ với tôi càng sớm càng tốt, điện thoại của tôi luôn mở 24/24.”

“Chắc chắn rồi.” Bác sĩ nói, “Ngài Triệu không cần quá lo lắng, đặc điểm thể chất của bà Triệu rất ổn định. Hơn nữa trước kia các cậu sống ở thành phố phía Bắc, mùa đông quá lạnh, người lớn tuổi sẽ dễ mắc các vấn đề khác, thay đổi nơi sống cũng là một sự lựa chọn tốt. Mùa đông của chúng tôi còn đỡ, nhưng mùa hè sẽ hơi nóng, nến sẽ có nhiều chỗ cần phải lưu ý.”

Đời trước của Triệu Vanh lớn lên ở nơi này, đương nhiên hiểu rõ: “Tôi sẽ chú ý khía cạnh này. Cám ơn ngài.”

Cậu vừa định nói lời tạm biệt, nhưng những lời vừa định nói ra đã nuốt ngược trở lại.

Triệu Vanh nheo mắt, có chút khó hiểu nhìn bác sĩ trước mặt: “Mạn phép hỏi một chút, tôi vừa rồi có nói chuyện tôi trước kia ở phía Bắc sao ạ?”

Bác sĩ xấu hổ cười: “...... À, ngài Triệu chưa nói. Nhưng mà... Nhưng phát âm của bà Triệu nghe như người phía Bắc tới. Có lẽ tôi đã đoán sai......”

Triệu Vanh xua tan nghi ngờ trong lòng.

Nhưng không biết vì sao, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trên thực tế thì mọi thứ vẫn đang diễn ra một cách bình thường, thậm chí có thể nói là cực kỳ suôn sẻ.

- --- Quá thuận lợi.

Thật sự có thể thuận lợi như vậy sao?

Chuyện của Triệu Mính là việc cậu để ý nhất, bây giờ tuy rằng chưa giải quyết triệt để, nhưng cũng đã đi vào quỹ đạo.

Triệu Vanh mặc dù vẫn cảm thấy có chút bất an, nhưng cậu vẫn rất vui mừng vì đã đạt được mục đích.

Cậu gửi tin nhắn cho Chu Việt Tình hy vọng có thể tiếp quản đoàn đội, sau đó mỉm cười cám ơn với bác sĩ, rồi vừa đẩy xe lăn vừa trò chuyện với Triệu Mính trong lúc rời đi.

“...... Con đưa mẹ về viện điều dưỡng trước nha.”

“......”

“Hai ngày tới con sẽ đi thăm mẹ, chờ tới giao thừa, nếu thân thể của mẹ khỏe hơn, con sẽ đón mẹ về nhà, chúng ta cùng nhau ăn Tết nha ạ.”

“......”

Đợi cả hai vào trong thang máy, bác sĩ vừa rồi mới nói chuyện với Triệu Vanh mới thu ánh mắt lại, đi vào văn phòng nơi Kiều Nam Kỳ đang ở đó.

“Đi rồi?” Kiều Nam Kỳ hỏi.

Bác sĩ gật đầu::Đi rồi.”

“Tâm trạng thế nào? Em ấy có thể tiếp nhận tình trạng hiện tại của mẹ mình không?”

Bác sĩ ngẫm lại một chút rồi nói: “Có thể tiếp nhận, nói còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cậu ấy. Lúc rời đi còn rất vui vẻ không ngừng cười.”

Khi nghe thấy từ 'Cười' này, Kiều Nam Kỳ cũng vô thức cong khóe miệng.

Y trốn ở đây, muốn nhìn lại không dám, trong lòng vô cùng khó chịu, giống như lửa đang phần phật trong người. Nhưng y biết Triệu Vanh mỉm cười, tuy rằng đang đứng trên đống lửa, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy ngọn lửa cực nóng ấy lại mang tới sự ấm áp đúng nơi cần sưởi.

Bác sĩ hỏi y: “Vừa rồi ngài Triệu có nói, muốn tiếp quản toàn bộ đoàn đội. Kiều tiên sinh, ngài xem thế nào?”

“Em ấy muốn thế nào thì liền thế đó.” Kiều Nam Kỳ không có bất kỳ do dự gì.

Y không nói nhiều nhưng Tiểu Ngô vẫn hiểu rõ ý, tiến lên nói với bác sĩ đứng đầu: “Chuyện này Triệu tiên sinh khẳng định sẽ nói với cô Chu, không cần hỏi ông chủ của chúng tôi. Sau này các ngài có kết quả hay cách điều trị gì, cũng trực tiếp nói với Triệu tiên sinh là được.”

Cậu lấy ra danh thiếp của mình đã sớm chuẩn bị đưa cho bác sĩ kia, “Nhưng nếu gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào đó mà Triệu tiên sinh không thể lập tức giải quyết, thì có thể liên hệ với tôi. Nếu các vị có vấn đề cá nhân không thể giải quyết, chỉ cần không trái với nguyên tắc, cũng có thể liên hệ với tôi, ông chủ của chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề giùm các vị.”

Tấm danh thiếp này so với tiền mặt chỉ dùng được một lần càng làm người ta kích động hơn, những người được nhận, sôi nổi tỏ vẻ nhất định sẽ làm tốt.

“Không cần cám ơn tôi.” Kiều Nam Kỳ chỉ nói, “Chờ em ấy tiếp quản rồi, em ấy mới là cấp trên của các vị.”

Triệu Vanh đã rời đi, Triệu Mính cũng đã kiểm tra xong, cũng không cần thiết phải ở lại đây.

Kiều Nam Kỳ đứng dậy, dẫn theo Tiểu Ngô rời đi.

Sau khi lên xe, Tiểu Ngô hỏi y: “Về khách sạn ạ?”

Kiều Nam Kỳ khẽ gật đầu, lại nói: “Nhanh chóng tìm một căn nhà ở khu vực đó, giá cả không thành vấn đề.”

“Vâng.”

Tiểu Ngô từ từ khởi động chân ga.

Khung cảnh hai bên đường lui dần về sau, điện thoại của Kiều Nam Kỳ lại rung lên.

Y nhìn thoáng qua, là Chu Việt Tình gọi tới.

Kiều Nam Kỳ biết được Triệu Vanh đang ở Trúc Khê là từ tài xế kia của Trần Kính Niên.

Tuy rằng sớm muộn gì y cũng tra ra, nhưng nhờ thông tin của tài xế kia mà y cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Sau khi biết Triệu Vanh ở Trúc Khê, y đã điều tra một chút tình trạng ở Trúc Khê. Chuyện giữa Triệu Vanh và Chu Việt Tình, tuy rằng không nhiều người biết, nhưng dù sao cũng có người ở công ty nhà họ Chu đã phụ trách, cũng không phải bí mật gì không thể biết, chỉ cần hỏi thăm một chút là được.

Kiều Nam Kỳ nhìn khung cảnh đường phố vào đông ở phía Nam hiếm thấy, sau khi để Chu Việt Tình chờ một hồi, lúc này mới bắt máy.

“Kiều tiên sinh.” Chu Việt Tình giống như nghiến răng nghiến lợi, mỗi chữ như xé nát từ cổ họng mài ra, “Triệu Vanh vừa rồi nói với tôi quyết định sẽ tiếp quản toàn bộ đoàn đội, sẽ nhanh nhất có thể tiến hành trao đổi với tôi. Ngài vừa lòng chưa?”

Kiều Nam Kỳ nhướng mi, ra vẻ nhàm chán mà tùy ý nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, nhưng không nói gì.



Sự im lặng bao trùm trong giây lát, Chu Việt Tình rốt cuộc không kiềm chế được, thu lại giọng nói không vui vừa rồi, cười hòa nói: “Nếu Triệu Vanh đã hài lòng, thì ngài cũng nên giơ cao đánh khẽ, không cần chèn ép chúng tôi nữa nhé? Chúng tôi ban đầu còn muốn dựa vào lĩnh vực y tế để phát triển, hiện tại còn không thể trông cậy vào. Tôi còn phải cạnh tranh với Nguyễn Thừa, Kiều tiên sinh còn chèn ép như vậy, vậy là muốn ép chết chúng tôi rồi.”

“Được rồi.” Kiều Nam Kỳ nói.

Này cũng coi như đã nhường một bước, Chu Việt Tình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy những dự án mà Kiều tiên sinh chặn trước đó thì sao.....?”

“Tôi có nói sẽ trả lại cho các người à?”

“Kiều tiên sinh!?”

“Cô xem ra hiểu lầm rồi. Hành động trước đây của tôi, không phải dùng để trao đổi lợi thế với các cô, chỉ là muốn thông báo,“ Kiều Nam Kỳ rõ ràng không thích cô, giọng điệu càng ngày càng lạnh lẽo, “Kết quả của việc không biết tốt xấu.”

“...... Thì ra Triệu Vanh lại quan trọng như vậy.”

Kiều Nam Kỳ không đáp lại.

“Tôi mấy ngày hôm nay, có nghe được chút chuyện về Kiều tiên sinh ở Dương Thành. Người nhẫn tâm ra tay với cả cha ruột của mình như Kiều tiên sinh, sao lại thua một người ---”

Chu Việt Tình dường như đang cố đoán phản ứng của Kiều Nam Kỳ, dừng lại mọt chút, không nhận được hồi âm gì, mới nói tiếp: “Thua một người đã kết hôn với bạn thân của mình?”

“Nếu bên cạnh ngài thiếu người, tôi giúp ngài tìm vài người giống cậu ta, thấy thế nào?”

Những lời này như đang thách thức ranh giới cuối cùng của Kiều Nam Kỳ.

Đám cưới giả kia của Triệu Vanh và Lục Tinh Bình là lựa chọn của Triệu Vanh, y chỉ có thể tôn trọng.

Mà người cha kia.....

Y âm thầm đọc đi đọc lại chữ 'Cha ruột' mấy lần.

Chu Việt Tình vật mà dám thử ranh giới cuối cùng của y, nhưng sắc mặt y vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói trầm ổn lại lạnh lẽo: “Trên thế giới này chỉ có một Triệu Vanh.”

“ --- Cô hiểu ý tôi không?”

Y trực tiếp cúp máy.

Ở đầu dây bên kia, Chu Việt Tình sắc mặt tái nhợt khi nghe thấy tín hiệu báo máy bận.

-

Trước hôm giao thừa.

Đường phố hầu như vắng tanh, hầu hết mọi người ra ngoài là để mua đồ hoặc đi thăm họ hàng, xung quanh không có nhiều người, nếu mà có người thì cũng đi theo nhóm.

Đơn điệu nhưng cũng đôi lúc ồn ào.

Những nơi như hiệu sách hoặc trường học đều ở trung tâm thành phố, cách đường chính không xa, có không ít người thợ mặc đồ lễ hội đang bận rộn.

Tiểu Ngô hỏi thăm một hồi liền trở về ghế điều khiển, đóng cửa xe, nói với Kiều Nam Kỳ ngồi ở ghế sau: “Mới hỏi thăm được một chút, ngày mai nơi này sẽ lễ hội đường phố, giống như múa dù, là phong tục xưa, không có gì đặc biệt cả. Nhưng vào buổi tối sẽ có người tới mở sạp bán đồ ăn vặt này nọ, cho nên đang bố trí.”

Kiều Nam Kỳ gật đầu.

Bọn họ chỉ đi ngang qua nơi này, bởi vì nó gần với nơi Triệu Vanh đang ở, cho nên Tiểu Ngô mới xuống xe hỏi thăm một chút.

Tiểu Ngô lái xe đi, rẽ vào cuối phố, từ từ dừng lại ở hiệu sách gần đó.

Trước đêm giao thừa, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi, thì đa số các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có hiệu sách này vẫn còn mở cửa.

Chỉ là vào lúc này, hiển nhiên sẽ không có ai tới hiệu sách mà không tận hưởng đêm đoàn viên bên gia đình.

Trước cửa hiệu sách, chỉ có một thanh niên mặc áo khoác đỏ rực đang đứng dán câu đối.

Nơi này Kiều Nam Kỳ biết được từ chỗ Chu Việt Tình.

Triệu Vanh mua một vài căn nhà gần đó, mở một cửa hàng và một hiệu sách nơi có thể mượn và thu mua sách.

Trang trí bên trong hiệu sách có tông màu ấm áp, không trống rỗng như nhiều hiệu sách khác mà còn đầy ắp trong đó. Ngoại trừ chỗ ngồi đọc sách, mỗi nơi đều nhét đủ loại sách, thậm chí không có mánh lới nào khác mà chỉ thành thật bán sách.

Đây là điều mà Triệu Vanh sẽ làm.

Kiều Nam Kỳ vốn chỉ muốn giả vờ đi ngang qua, từ xa mà nhìn Triệu Vanh một cái.

Y không dám đích thân đi gặp Triệu Vanh, nhưng y rất muốn nhìn, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một biện pháp như vậy.

Đi ngang qua một chút, không làm phiền ai, chỉ nhìn một cái rồi đi.

Nhưng người đang dán câu đối trước hiệu sách vậy mà không phải Triệu Vanh.

Tuy rằng không phải Triệu Vanh, nhưng Kiều Nam Kỳ vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt.

Y có trí nhớ tốt đã gặp qua sẽ không quên được, khi người thanh niên kia xoay người đi lấy câu đối để dán bên còn lại, y liền nhận ra người đó là ai.

Lúc còn ở Dương Thành, trong một bữa tiệc tối, Triệu Vanh đã dẫn đi một người có khí chất ba phần giống Lục Tinh Bình.

Kiều Nam Kỳ tập trung nhìn, trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.

Lúc ấy người này không phải ám chỉ cậu ta và Triệu Vanh không có quan hệ gì sao?

Vì sao lại ở một nơi cách xa ngàn km như Trúc Khê, lại xuất hiện trong hiệu sách của Triệu Vanh.

Hơn nữa với sự bận rộn bây giờ, rõ ràng không phải tình cờ có mặt ở đây.

Người này lúc trước ở Dương Thành, được Triệu Vanh dắt khỏi tiệc tối, là vì....

Ánh mắt y tối sầm, biểu tình vừa như ghen tị lại như điên cuồng.

Một tay y siết ghế dựa, dùng sức như xé toạc lớp da trên ghế dựa xuống.

“Tôi muốn biết cậu ta vì sao lại ở đây.” Kiều Nam Kỳ gằn từng chữ một.



Tiểu Ngô tự nhiên hiểu rõ ý của y: “Tôi lập tức đi làm.”

Cậu chàng lấy di động, gọi điện cho Kiều Nam Kỳ.

Sau khi Kiều Nam Kỳ kết nối, điện thoại vẫn giữ nguyên, Tiểu Ngô cứ như vậy kết nối với máy của Kiều Nam Kỳ, sau đó mở loa người, ném vào túi áo khoác của mình.

Sau đó, cậu xuống xe, đi tới cửa hiệu sách.

Lương Hữu Quân cảm nhận có người đến gần, động tác dán câu đối dừng rồi quay người lại.

Sở dĩ cậu ta mở cửa vì đầu tiên là muốn dán câu đối, hai là buồn chán không có gì làm, cứ ngơ ngác hoài. Vốn định dán câu đối xong sẽ ngồi chơi di động, cũng không kịp chuẩn bị đón khách --- Tết nhất rồi, ai lại tới hiệu sách chứ?

“Ngài là?”

Tiểu Ngô cười đến gần: “Các cậu vẫn còn mở cửa à? Tôi ngày mai muốn đi tới nhà anh trai chị dâu chúc Tết, muốn tặng con gái họ vài cuốn sách làm quà, mấy hiệu sách khác đều đóng hết rồi, vất vả lắm mới tìm được nơi này.”

“À, vào chọn đi.” Cậu ta buông câu đối xuống, dẫn Tiểu Ngô vào trong, “Chọn xong cứ tìm tôi thanh toán là được.”

Tiểu Ngô đi đến quầy sách dành cho trẻ em, tiện tay cầm một cuốn sách lên nhìn nhìn rồi nói: “Ông chủ, Tết đến rồi mà anh còn mở cửa, chăm chỉ thật đấy.”

Lương Hữu Quân ngáp dài nói: “Tôi không phải ông chủ đâu, ông chủ hôm nay đi thăm mẹ anh ấy, không muốn mở cửa hàng, nhưng tôi thì sao cũng được, nên mới tới đây ngồi này.”

Lương Hữu Quân là người quen đi chơi và tụ tập vào các loại tiệc tối, sau khi tới Trúc Khê, lại giúp Triệu Vanh mở hiệu sách, lúc bán đồ tự nhiên sẽ muốn nói chuyện trên trời dưới đất một chút, cho nên rất dễ làm quen với khách.

Cậu ta cũng không xem Tiểu Ngô xa lạ, tự nhiên trò chuyện, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn --- dù sao khách hàng khác tới mua sách, cậu ta cũng sẽ làm như vậy.

Càng thân thiện thì sẽ càng có nhiều khách quen.

Triệu Vanh vì lẽ đó mà để cậu ta làm ở cửa hàng.

“Thì ra cậu không phải ông chủ à.” Tiểu Ngô lại tiện tay cầm thêm một quyển khác, “Tôi thấy cậu thoải mái như vậy, vậy chắc ông chủ của cậu tốt bụng lắm.”

Nói tới chuyện này, Lương Hữu Quân đang muốn ngáp dài lại bị nghẹn ngược.

Cậu ta nghĩ tới căn nhà Triệu Vanh đưa cho mình, còn có làm việc ở hiệu sách, tuy rằng không bằng Từ Tín, nhưng với người lười biếng như cậu ta thì thế này là đủ rồi.

Mỉm cười xong rồi còn cười lớn, sau đó nói: “Còn không phải à, anh ấy nuôi tôi đó.”

Tiểu Ngô khựng lại.

Bên góc đường.

Trong xe.

Kiều Nam Kỳ trực tiếp tắt điện thoại.

Y nắm chặt di động, nhìn thấy màn hình tự động chueyenr sang đen, đôi mắt của y càng thêm u ám.

Những chiếc xe chạy ngang qua thỉnh thoảng phát ra tiếng còi chói tai, nhưng lại không chói bằng những lời y vừa nghe thấy.

- -- 'Anh ấy nuôi tôi đó'.

Kiều Nam Kỳ cảm thấy trong lòng mình đang có một con dao cùn đang từng chút mài đi mài lại, giống như cố ý không cho y cảm giác thoải mái nào.

Mài tới đau đớn.

Nhưng cũng bình thường thôi.

Y tự nói với chính mình.

Triệu Vanh hiện tại không thiếu thứ gì, trước mắt cũng không còn đám người họ Trần nữa, thậm chí cả người không đáng như y, năm tháng sau này cũng sẽ không có khả năng sẽ độc thân suốt.

Giống như Hạ Viễn Đồ, bên cạnh nuôi một người biết nghe lời, là chuyện hết sức bình thường.

Còn hơn nửa đêm tỉnh dậy, bên cạnh không có một ai.

Y đều hiểu rõ.

Y biết mình phải nên vui mừng, Triệu Vanh sẽ không cô đơn một mình.

Y biết chứ.

Nhưng y chỉ.....

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu, trái tim lại như có gì đó muốn bùng nổ khiến y mất đi ý thức, nhưng lại phải lấy lại lý trí.

Y chỉ biết ghen tị người này được ở bên cạnh Triệu Vanh.

Nhưng bây giờ, y bất chợt phát hiện, mình còn thất bại thảm hại hơn những gì mình nghĩ nhiều.

Y còn không bằng một người chỉ biết ăn bám vào đám con cháu nhà giàu lại có thể đồng hành với Triệu Vanh, khi Triệu Vanh về nhà có thể mỉm cười với em ấy, giúp Triệu Vanh xử lý những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Một lúc sau Tiểu Ngô mới quay lại xe, lấy tấm danh thiếp vừa mới lấy được từ hiệu sách ra khỏi túi, cố gắng nói: “Đây là danh thiếp của Triệu tiên sinh, nếu không... ngài, à không, tôi sẽ liên lạc với ngài ấy coi như là hợp tác kinh doanh?”

Im lặng.

“...... Tiên sinh, xin ngài đừng buồn.” Bàn tay đưa danh thiếp vẫn để đó.

Kiều Nam Kỳ không nhận lấy.

“..... Tôi sẽ không buồn.” Y nói.

Nên vui mừng mới đúng.

Vui mừng vì Triệu Vanh có người ở bên cạnh.

Han: Mình edit dựa theo bản của tác giả trên Tấn Giang là chính, nên phần cuối tác giả thay đổi ý, ai đọc QT thấy khác cũng đừng thắc mắc nghen!
alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc