Trên bàn làm việc, những tờ giấy trắng ngổn ngang cùng bút màu đủ kiểu nằm rải rác trên bàn, trông chẳng hề gọn gàng xíu nào đang tất bật vẽ mẫu thiết kế chuẩn bị cho dự án sắp tới thì chuông điện thoại lại bất giác reo lên.
"Tử Ái"
"A...Dịch? Anh gọi cho em có gì không?"
"Phải có gì thì anh mới gọi điện cho em được sao?"
Diệp Tử Ái buông cây bút vẽ xuống sau đó thầm cười rồi nói "Đâu phải...em không có ý đó!"
Ở bên kia Vu Dịch nghe được giọng nói của cô thì liền dịu lại anh từ tốn chậm rãi nói tiếp
"Công việc bên đó thế nào rồi?"
"Vẫn tốt em vẫn đang làm việc chăm chỉ...bận đến mức muốn khóc đến nơi luôn rồi"
Tuy anh không ở gần cô nhưng nghe giọng nói có chút uể oải như vậy, đáy lòng cũng hơi thương xót liền lo lắng thêm câu
"Đừng có cố gắng quá...em phải biết giữ gìn bản thân cho thật tốt! Không anh lo lắm đấy có biết không!"
Nghe được những lời quan tâm của anh dành cho cô, bất giác tảng đá nặng đè lên vai cũng nhẹ bớt, cô cười vui vẻ đầy nũng nịu
"Em biết rồi...anh cũng phải nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt biết không? Đợi em..."
"Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ?" Còn chưa nói hết câu thì đã bị âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vang ở đằng sau
Diệp Tử Ái có chút giật mình quay đầu lại, Bạch Tử Ngôn? Anh ta lại xuất hiện như ma quỷ! Thật đáng ghét, không biết đã làm cô thót tim bao nhiêu lần, mi tâm nhăn lại sau đó che điện thoại nói
"Anh làm tôi giật cả mình..."
Bạch Tử Ngôn không để ý đến lời phàn nàn của cô, ánh mắt hướng về phía điện thoại, thật ra là anh đã nghe hết mấy lời vừa rồi của cô nên biểu tình trở nên không vui chút nào! Cách nói chuyện thân mật như vậy lại khiến ngọn lửa trong lòng liền bừng cháy thiêu đốt hết thảy ruột gan của anh.
"Em có biết là đang trong giờ làm việc mà nghe điện thoại riêng là cấm kỵ không hả? Không lẽ điều tối thiểu như vậy mà em lại không biết?"
Cái gì? Thái độ đó là sao? Đôi mắt tức giận không ý cười nhìn anh muốn phản bác lại thì trong điện thoại lại vang lên tiếng đàn ông
"Alo? Tử Ái? Em có còn nghe máy không?"
"Em đang có chút việc lát nữa em sẽ gọi lại cho anh!" Nói rồi cô lập tức cúp máy
Tia mắt xám lại một tầng, lại còn dám ngang nhiên ở trước mặt anh nói chuyện thân mật với người khác? Cô cũng thật lớn gan!
"Anh đến tìm tôi có việc gì?"
Diệp Tử Ái đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của anh khoanh tay nói, bộ dạng cực kì khó coi. Trái lại Bạch Tử Ngôn trầm tĩnh đến lạ anh nhìn cô một lúc sau đó mới lên tiếng
"Bản thiết kế tôi đưa em đã làm xong chưa?"
Không phải chứ? Cô chỉ mới vẽ được một nửa phần còn lại đang dở dang, đột nhiên anh ta hỏi như vậy là muốn đòi cô à?
Con ngươi đảo một vòng sau đó hơi ấp úng nói
"Vẫn chưa xong!"
Chưa hoàn thành xong mà vẫn còn thời gian tán gẫu cùng người khác! Giỏi lắm! Anh từ tốn đút tay vào túi quần âu của mình sau đó giọng nói không nhanh không chậm như ra lệnh
"Vậy thì trong hôm nay phải hoàn thành rồi đưa cho tôi! Nhớ là không vẽ xong thì đừng mong mà tan làm"
Cái gì? Anh ta bị chập mạch rồi à? Hay là ai giành mất sổ gạo nhà anh mà lại ép cô như vậy? Bản thảo đó ít nhất là mất 2 ngày mới làm xong như vậy là nhanh nhất có thể rồi, anh ta lại không biết trắng đen bắt cô hoàn thành trong hôm nay? Sao không lấy mạng cô luôn đi!
Ánh mắt không chút khuất phục tràn đầy phẫn nộ như nhím xù lông vươn những chiếc gai sắc nhọn chĩa thẳng vào anh mà nâng giọng
"Sao có thể trong hôm nay là vẽ xong được? Tôi đâu phải có ba đầu sáu tay hay gì mà làm nhanh như vậy? Ít nhất phải mất đến 2 ngày anh hiểu không?"
Đối diện với sự bất mãn với cô vẫn là bộ mặt không chút cảm xúc còn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo tựa như một kẻ sát nhân! Âm thanh ngày một trầm ngâm hơn còn pha chút khàn khàn
"Đó là việc của em...tôi chỉ cầm biết bắt buộc là phải hoàn thành trong hôm nay nếu không thì em có thể cuốn gói đồ đạc bay về Pháp là vừa!"
Bàn tay nắm lại thành đấm như sắp đấm một cú vào mặt người đàn ông phía trước! Quá vô lí...cô không hiểu nổi là anh đang nghĩ cái gì mà lại bắt ép cô không đường thoát như vậy! Tưởng đâu đã thấy được một mặt tốt của anh một sự ôn nhu dịu dàng lúc trước vậy mà trong phút chốc anh đã phá hủy tất cả, không sót lại thứ gì! Ác ma thì vẫn là ác ma sao có thể là thiên thần được?
Áp chế lại cơn thịnh nộ đang dâng đến cổ họng của mình, Diệp Tử Ái cắn răng nghiến lợi nhìn anh rặn ra từng câu từng chữ
"Được! Anh giỏi lắm...vẽ thì vẽ, hứ"
Rốt cuộc thì cô vẫn phải chấp nhận, Bạch Tử Ngôn ung dung gật đầu thỏa mãn sau đó tính quay người đi nhưng chợt nhớ ra thứ gì đó anh lại nói
"À phải rồi...em lên phòng làm việc của tôi mà làm, tiện thể tôi dễ dàng xem em có làm việc chăm chỉ không!"
Lại còn bắt cô đến phòng làm việc của anh? Hơ hơ anh hơi quá đáng rồi đấy! Đang muốn mắng chửi thì lại bị anh chặn họng
"Không được có ý kiến!"
Á aaaa thật sự là muốn bẻ nát xương anh ta ra mà!
Không để cô có cơ hội đáp trả Bạch Tử Ngôn đã ung dung quay người đi một cách hiên ngang chỉ để lại gương mặt tức đến đỏ cả lên, hai bên tai như xì khói xám.
Diệp Tử Ái ôm đống giấy cùng bút vẽ ngồi trên ghế sofa dành để tiếp khách trong phòng làm việc của anh. Còn riêng Bạch Tử Ngôn thì ngồi vào bàn đối diện cô tầm mắt vô cùng thỏa mãn khi bắt trọn người con gái trong mắt anh. Từ góc độ này anh dễ dàng quan sát mọi thứ hết thảy, trên tay cầm một tập tài liệu sau đó nhàn nhã xem.
Đã bí ý tưởng lại còn bị người đàn ông kia bắt ngồi ở đây, chỉ cần ngẩng đầu lên thôi là đã thấy gương mặt đáng ghét của anh ta! Trong bụng không biết đã mắng chửi bao nhiêu câu chỉ khi bắt gặp ánh mắt Bạch Tử Ngôn nhìn cô thì liền chột dạ mà cúi đầu xuống.
Không gian trong phòng làm việc của anh rất yên ắng không phát ra tiếng động lớn nào! Đến mức chỉ có thể nghe tiếng kim đồng hồ trên tường kêu tíc tắc, tiếng từng trang giấy tài liệu mở ra. Diệp Tử Ái rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà ngủ lúc nào không hay, cả người dựa ra hẳn ghế sofa sau đó nghiêng đầu ngủ trên đó, thật sự là cô dạo này làm việc vô cùng chăm chỉ cho nên đối với khoảng thời gian này lại mệt mỏi không kém, cơ thể kháng nghị muốn ngủ cũng không thể ngăn lại được.
Bạch Tử Ngôn đang kí mấy bản báo cáo thì lại thấy phía trước mặt không có tiếng động gì liền ngẩng khuôn mặt điển trai lên nhìn thì bắt gặp trong mắt là hình ảnh cô gái nằm im bất động trên ghế sofa, hàng lông mày rậm có chút chau lại sau đó lại giãn ra, anh buông cây bút xuống bàn rồi từng bước tiến về phía cô.
Nhìn quanh một lượt trên bàn quả thật là cô có vẽ mẫu thiết kế cho anh nhưng chỉ mới hơn một nửa chưa xong hết, những loại bút màu cứ nằm loạn xạ trên bàn đã vậy còn có mấy tờ giấy bị cô cuộn tròn lại. Miệng anh hơi cười nhưng liền tắt đi anh dời sự chú ý của mình lên gương mặt cô, khi cô ngủ dáng vẻ rất đáng yêu giống như một đứa con nít nhỏ, đường nét trên mặt vốn hài hòa ưu tú, hàng lông mi dài cong vuốt nhắm lại như cánh bướm, tay anh lại bất giác giơ lên chạm vào mặt cô, lúc này đáy mắt hiện lên rõ bao nhiêu sự dịu dàng, ôn nhu mà ngay cả anh cũng không nhận ra!
Qua một lúc, hai bên vai cô chợt run lên sau đó cơ thể có chút co rúm lại, cô lạnh? Không nghĩ ngợi gì tiện tay anh lấy chiếc áo khoác của mình bên cạnh sau đó chậm rãi đắp lên người cô một cách cẩn thận tựa như sợ làm cô thức giấc.
Vừa làm xong động tác đó thì chiếc điện thoại trên bàn chợt rung lên sau đó là ánh sáng phản chiếu qua màn hình, tia mắt xẹt ngang qua sau đó chợt thay đổi hẳn, không còn sự ấm áp khi nãy mà đổi lại là sự lạnh lẽo như chiếc dao găm với lưỡi sắc nhọn đâm thẳng vào đó. Cầm lấy thứ đang rung kia trên tay anh bình thản chạm vào nút nghe sau đó kề lên vành tai của mình
"Tử Ái...em bận lắm sao? Lúc nãy còn đột nhiên cúp máy, khiến anh rất không yên tâm" Vu Dịch từ sau khi cô gạt máy anh đã rất khó chịu, anh nghe ra có tiếng của đàn ông khác nên cứ bồn chồn trong người không hiểu nguyên nhân tại sao? Cuối cùng nhịn không được mà hỏi han cô.
Bạch Tử Ngôn không trả lời lại, anh nhận ra giọng nói này, đây chính là người đã mang Tử Ái của anh đi còn ngang nhiên giành cô với anh! Nỗi tức giận sâu trong đáy lòng lại dâng trào lên, anh nắm chặt lấy điện thoại trong tay như muốn bóp nát vụn, cả người lại tỏa ra sát khí ngập trời muốn bẻ nát xương kẻ đang gọi điện cho cô.
Qua một lúc Vu Dịch không nghe tiếng Diệp Tử Ái nên lại càng sốt sắng hơn như ngồi trên đống lửa
"Tử Ái, em có chuyện gì sao? Nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì em có thể trở về đây với anh, anh lo cho em! Không cần phải cố hết sức như vậy...Tử Ái em có đang nghe anh nói chuyện không?"
Vu Dịch có chút sửng sốt sau đó liền biết chủ nhân của giọng nói này là ai, anh kinh ngạc đến bị nghẹn lại ở cổ họng. Tiếng của người đàn ông đó lại vang khắp tai anh. Cô ấy ngủ rồi? chứng tỏ là Tử Ái đang ở cùng một chỗ với anh ta. Hàm răng nghiến chặt đến mức bật ra từng tiếng cọt kẹt vậy mà không để cho anh trả lời lại bên kia đã chủ động ngắt máy. Những chuyện trước kia đột nhiên ùa về, Bạch Tử Ngôn? Sao anh ta lại ở cùng một chỗ với Tử Ái? Còn cô đang làm gì mà lại không nghe máy của anh? Lửa giận bùng phát qua đôi mắt u ám. Anh siết chặt tay lại rồi đấm mạnh xuống bàn. Khốn khiếp!
Nếu như anh ta khiến cô nhớ lại tất cả mọi chuyện thì không phải công sức của anh coi như công cốc rồi sao? Tử Ái sẽ hận anh, sẽ bỏ mặc anh lần nữa! Không...anh sẽ không để chuyện đó xảy ra bằng mọi giá Tử Ái chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Sắc mặt thay đổi hẳn đi, sự tức giận cùng thù hận đan xen lên cảm xúc của Vu Dịch.
Bạch Tử Ngôn sau khi ngắt máy thì tia mắt càng lạnh lẽo hơn, anh trầm ngâm nhìn người con gái đang ngủ say sưa không biết trời chăng gì! Trong lòng bức bối đến không tả được! Đúng lúc đó cô lại như cảm nhận được luồng khí lạnh cứ bao trùm lấy bản thân còn có cả ánh mắt như tia lửa đạn đang chăm chú nhìn cô. Kêu lên một tiếng "ưm" rồi trở người mở mắt.
Còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn thì bị Bạch Tử Ngôn dọa cho giật mình. Anh ta đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm không hề chớp một cái. Diệp Tử Ái nuốt xuống ngụm nước bọt, ách không phải là cô ngủ quên trong lúc làm việc mà bị anh săm soi đấy chứ? Nhưng đây đúng là lỗi của cô, chột dạ đến mức cô liền ngồi thẳng dậy, lắp bắp nói mấy câu
"Anh...anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Mau làm việc đi" Vừa dứt câu anh đã ngồi dậy đút tay vào túi rồi thong thả quay lưng lại với cô.
Đúng là nóng lạnh thất thường! Thật đáng ghét, giờ cô mới hiểu lý do tại sao mà không một ai có thể ở bên cạnh anh ta lâu được rồi! Còn muốn nói gì đó thì trên người lại trượt xuống chiếc áo của Bạch Tử Ngôn.
Tầm mắt hơi khựng lại sau đó ngẩn người. Là anh đắp cho cô à? Đương nhiên là anh ta rồi nếu không thì chắc cô sẽ chạy mất dép ra khỏi cái phòng này vì ở đây có ma!
Cầm lấy chiếc áo trong tay, trái tim lại bất giác lỡ nhịp. Rõ ràng là anh quan tâm đến cô nhưng lại vờ như không còn lạnh lùng như vậy! Cô thật sự không hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này. Vội lắc đầu mấy cái rồi tập trung lại vào công việc đang dở dang của mình.