Buổi sáng 10 giờ, một đám truyền thông bên ngoài ùa vào bên trong trường. Bọn họ đầu tiên đi xung quanh xem xét phong cảnh mỹ lệ, sau đó nghĩ đến sự việc dâm loạn xảy ra vừa rồi, lại bị lòng hiếu kỳ thu hút. Bất quá, những phóng viên tới đây ngày hôm nay đều đã được cấp trên tuyển chọn kỹ càng, không được hỏi quá nhiều vấn đề, phải bảo vệ danh tính người đưa tin. Nghĩ kỹ một chút sẽ biết nhất định ông lớn bên trên truyền xuống chỉ thị rồi.
Tưởng Niệm Lăng lúc này ngồi trong phòng nghỉ nhỏ hẹp ngây người, mỗi ngày đều có người tới thôi miên cô. Cô đành làm bộ bị hắn thu phục, nói những lời trái lương tâm. Mỗi lần người kia rời khỏi, cô liền bắt bản thân phải nghĩ tới những cảnh bị vũ nhục trước đây, bắt bản thân mình phải nhớ những cảnh tượng trước đó. Muốn bản thân mình nhất định phải dẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân. Cũng không cho phép quên trường học này có bao nhiêu xấu xí thối nát. Muốn hủy diệt cô, cô càng kéo bọn họ xuống địa ngục cùng. Không ai có thể thoát. Cô không phải con cờ mà dùng xong liền vứt bỏ được.
Lúc này bên ngoài sân thể dục, mọi người đã xếp hàng ngay ngắn. Bên trên sân khấu là vị lãnh đạo cao nhất, xung quanh là phóng viên, ngồi trên ghế nhựa, trước mặt là bản tên và công ty đang công tác. Mục đích là muốn vị lãnh đạo phía trên biết họ là ai, người đến từ công ty nào. Đương nhiên, những câu hỏi có liên quan và chỉ được hỏi đã được lên danh sách rõ ràng. Nếu không có gì bất trách thì nhà trường đã nắm rõ mọi thứ trong tay.
10 giờ rưỡi, phóng viên chính thức bắt đầu hỏi.
Hiệu trưởng ngồi an vị chính giữa, cảm thấy không khí xung quanh quá căng thẳng, chỉ trong vài ngày, vị lãnh đạo này cơ hồ già đi không ít tuổi, tóc cũng bắt đầu bạc. Những người có liên quan cũng tiều tụy không ít, đều là nhờ vào công lao của Tưởng Niệm Lăng.
Ngồi gần khu vật phóng viên là học sinh. Nam sinh xếp ở trước, nữ sinh xếp ở sau. Lúc này, nhà trường đối với việc tách ra nam nữ đã làm thẳng tay, không có bất kỳ sơ hở nào còn sót lại.
Thẩm Quân ngồi gần Trạm Quang, cô thì thầm: "Đừng nháo loạn có người thấy." Trạm Quang cả người cao lớn đứng chắn trước mặt Thẩm Quân, không muốn cô bị truyền thông chụp tới.
"Không sao, không ai thấy đâu." Trạm Quang nói xong, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía sau lưng mình. Tia ấm áp kia làm hắn cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng mà Thẩm Quân sống chết rút tay ra, Trạm Quang không vui nghiến răng nói: "Năm tay anh, nếu không anh không đảm bảo mình sẽ làm cái gì."