Cháu trai mới sinh của Tiêu Gia còn đang nằm trong nôi, miệng cứ bập bẹ ư ư nói. Thẩm Quân nhìn cục bột nhỏ, thật lòng yêu thích, ghé vào nôi nhìn cục bột nhỏ cười đùa
"Ai da. Sao lại đáng yêu như vậy."
Tiêu Cao Ý đứng một bên nhìn Thẩm Quân, thỉnh thoảng còn chậc lưỡi chọc ghẹo em bé trong nôi. Khuôn mặt mỉm cười tự nhiên đầy kinh diễm. Nhìn thấy hắn cứ nhìn con gái người ta chằm chằm, chị dâu cả nhà họ Tiêu cười nói với Thẩm Quân.
"Em có muốn ôm một tí không?"
"A, không được đâu, em không có kinh nghiệm, sợ ôm hỏng mất." Thẩm Quân xua xua tay, nhưng trong mắt không giấu được khát vọng muốn ôm cục bột nhỏ.
"Nơi nào lại dễ hư như vậy." Chị dâu cả đem tiểu bảo bảo từ trong nôi ôm tới, đưa cho Thẩm Quân, ý bảo cô tiếp nhận.
"A, không... không được đâu... Tiêu Ý ca ca... giúp giúp em." Nhìn cục bột nhỏ mềm mềm đáng yêu như vậy, Thẩm Quân thật sự không biết phải làm sao.
Ở bên cạnh xem kịch vui "Tiêu Ý ca ca" tiến lên xoa đầu Thẩm Quân: "Không có gì đâu, em muốn thì cứ ôm đi."
Cuối cùng, Thẩm Quân dưới sự trợ giúp của chị dâu, ôm tiểu bảo bảo vào lòng. Nhưng không dám di chuyển nhiều cô sợ làm hắn rớt xuống.
"Tiểu bảo bảo, gọi chị là chị nha, không phải là dì, có biết không."
Vừa nói vừa cười chọc ghẹo tiểu bảo bảo. Thẩm Quân đột nhiên cảm thấy dưới thân có một trận ướt nóng.
Chị dâu cả chạy lại đem em bé ôm đi, vẻ mặt đầy áy náy nói: "Ngại quá, Cao Ý đem bạn em lên lầu thay quần áo đi."
Thẩm Quân mặc dù cười nhưng trên mặt vặn vẹo, một cô gái trên mình đều mang mùi nước tiểu, cùng Tiêu Cao Ý đứng một chỗ, thật là mất mặt mà. Tình cảnh tưởng tượng trước kia cùng với hiện thực thực không giống nhau.