Sau khi thành phố hoàn toàn chìm trong bóng tối, hai người mới luyến tiếc tách ra. Nguyên Trách ôm Thẩm Quân trong ngực, không nhịn được hôn lên môi cô.
"Không được....không nỗi nữa rồi...."
Thẩm Quân lúc này hoàn toàn bị đánh gục, dựa vào bản năng mà từ chối hắn.
Côn thịt vẫn ở sâu bên trong tiểu huyệt, Nguyên Trách xấu xa đâm thêm một phát vào cô, liền nghe được Thẩm Quân rên rỉ một tiếng. Hắn cười: "Ngủ đi."
Chẳng qua cái côn thịt bá đạo kia vẫn ở lì bên trong không chịu ra ngoài. Trên mặt Thẩm Quân còn vương nước mắt, má hồng nhuận, làm cô thoạt nhìn ngon miệng lạ thường. Nguyên Trách đêm nay phá lệ ngủ cùng cô một đêm.
Nguyên Trách biết nhưng hắn không thừa nhận, Hách An Thuần ngày hôm qua kích thích hắn bằng những lời lẽ kia, làm cho hắn điên cuồng muốn chiếm hữu cô gái này. Muốn cho cô biết ngoài hắn ra thì không ai được quyền chạm vào cô nữa. Hắn ban đầu thật sự ghét cô, nhưng bây giờ, không rõ là yêu, hay chỉ là một loại tình cảm mới mẻ, hắn mới được nếm thử lần đầu trong đời.
Nguyên Trách trằn trọc, cả đêm không ngủ được. Bứt rứt khó chịu, hắn lấy ngón tay chọc chọc vào cái đồ vô tâm kia, bây giờ lại ngủ ngon lành.
Hai người ôm mỗi tâm tư riêng, lại không hề hay biết, phóng viên, nhà báo, từ tòa soạn nhỏ đến lớn đã tập trung trước cổng khách sạn.