"Nguyên ca, dì Nguyên đang đợi chúng ta bên trong." Trần Như Khanh trên mặt khéo léo mỉm cười,mặc một bộ sườn xám vàng nhạc, làm cả người trở nên thanh tao, dịu dàng. Nguyên Trách khắc chế chính mình không thể bùng nổ, Hách An Thuần cười cười đắc ý nhìn Nguyên Trách, lại bày ra bộ dáng không thành thật ôm lấy bả vai Thẩm Quân.
Thẩm Quân bĩu môi, trong lòng thập phần hụt hẫng. Cô một lòng một dạ nhào vào lòng Nguyên Trách, hắn lại ở đây hư hư thật thật cùng nữ nhân khác. Lúc này, cũng không ý thức được tay Hách An Thuần đặt trên bả vai cô. Anh có mỹ nhân, tôi có cây si của tôi.
Cô kéo tay Hách An Thuấn xuống, chủ động câu lấy cánh tay hắn, mỉm cười với hắn còn chớp chớp mắt: "Mau vào trông thôi, em thấy lạnh rồi."
Hiếm khi được mỹ nhân chủ động, Hách An Thuần cứng đờ cả người, như chìm vào sương mù, đi theo cô vào Trầm Hương Viện.
Bây giờ chính xác là vào hè, nóng nực như vậy? Lạnh ở đâu mà ra? Gió còn không có mà thổi, tìm lý do có cần tùy tiện vậy không hả? Nguyên Trách nắm chặt hai tay theo bản năng. Trần Như Khanh thấy Nguyên Trách thế nhưng làm lơ cô, mà hắn vẫn cứ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là nhìn về phía hai người vừa đi mất. Trong lòng đột nhiên hiểu rõ, ngữ khí có chút bình đạm nói với hắn, "Nguyên Trách, vào trong thôi. Người anh muốn nhìn không ở đây nữa."
Nguyên Trách lúc này mới nhìn sang Trần Như Khanh, cô gái này là người thông minh, biết người biết ta, thay vì đối nghịch thì hắn nên hợp tác cùng.
Trong phòng.
Nguyên phu nhân cầm ly trà lên, hơi hơi mở miệng: "Vậy coi như chuyện này đã quyết." Trần ba Trần mẹ mỉm cười gật gật đầu. Hai bên gia đình đều vừa lòng đối phương.
"Con không có ý kiến, mẹ muốn sao thì làm như vậy." Nguyên Trách trả lời lấy lệ, hắn chỉ một lòng nghĩ về Thẩm Quân. Tuy là bà ấy biết Nguyên Trách trả lời lấy lệ, nhưng đạt được câu trả lời vừa ý cũng không thèm so đo thêm.
Bữa tối sau khi tàn tiệc, Nguyên phu nhân đương nhiên không dễ dàng tha cho Nguyên Trách, bắt hắn phải đưa Trần Như Khanh về. Nếu không gặp Thẩm Quân ở đây, hắn đương nhiên không từ chối. Nhưng mà hiện tải hắn chỉ nghĩ không biết hai ngời kia đang làm cái quái gì, còn về Trần Như Khanh một chút cũng không thấy hứng thú.
Nguyên Trách nhíu mày, vừa lúc đó Trần Như Khanh nói, "Không cần làm phiền Trách ca đâu, lần sau có cơ hội lại gặp nhau. Hôm nay con và ba mẹ tự về là được."
Trần Như Khanh nói như vậy, Nguyên phu nhân cũng không ép nữa, mỉm cười nhìn gia đình Trần Như Khanh rời đi. Xoay người nhìn Nguyên Trách: "Gấp như vậy là muốn đi tìm con hồ ly đó?"
Đối với việc, Nguyên phu nhân coi Thẩm Quân là người không ra gì, Nguyên Trách cảm thấy không vui, gằn giọng: "Mẹ, tôn trọng cô ấy một chút."
Nguyên phu nhân khinh thường xùy một tiếng: "Cho như mẹ cho con một lần cuối cùng phóng túng, muốn đi thì đi đi, nhưng nhớ, là lần cuối cùng."
"Lần cuối?"
"Vừa rồi, hỏi con có đồng ý vấn đề hôn sự không, con đã đồng ý rồi. Ngày 8 tháng sau, con và Trần Như Khanh sẽ đính hôn."