Lúc này, nhân viên công tác la to: "Thử máy bắt đầu."
Những người có mặt hôm nay đợi đến mệt mỏi, tức khắc như được tiêm thuốc kích thích, cả tinh thần phấn chấn, thể hiện chính mình đang ở trạng thái tốt nhất, đi vào trong thử máy, mong muốn có thể thử được một vai diễn ổn định.
Thẩm Quân ở trên ghế, ngồi chờ mãi cũng không thấy ai kêu tên, cô không nhịn được đi tìm vài nhân viên ở đó hỏi chuyện, nhưng không ai nói gì, phòng ngừa bị tiết lộ nội dung bên trong. Hết nửa ngày, Thẩm Quân sắp ngủ tới nơi, Bành bành mới lay người cô dậy: "Quân tỷ, tới lượt chị."
Thẩm Quân tiến vào bên trong, đầu tiên là bị khí thế của đoàn làm phim dọa cho sợ, bất quá chỉ là quay thử mà thôi, làm gì hoành tráng vậy, so với quay chính cũng tương đương. Cô lại mặc trên người bộ đầm màu đỏ, giống như bản thân đang bước vào giới thần tiên vậy.
"Xin hỏi, bây giờ tôi phải làm gì?" Giữ chặt nhân viên công tác gần đó, gặng hỏi.
"Cô thử vai nữ số hai, cùng với nam số hai diễn lại cảnh thành thân. Cô nên thay lại quần áo đi, người bên ngoài đang đợi đó." Dứt lời, cô gái vừa rồi vội vàng rời đi.
Không đúng, có gì đó không đúng. Cô cũng không mong mình đắc tội gì với người trong đoàn, đành đi đổi lại quần áo. Nhưng mà.....
"Cái mũ phượng này khó đội quá đi."
Chật vật hơn nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Quân cuối cùng cũng thay xong quần áo, lại bị một cảnh tượng khiếp sợ khác ập vào mặt.
Vừa có cảnh tượng hoa lệ, lại có giường hỉ, trên bàn mỗi vật dụng đều chuẩn bị đầy đủ. Nhìn đến mấy thứ này, Thẩm Quân ngược lại cảm thấy không phải là diễn, mà là một hôn lễ thật sự. Đành đội khăn che đầu lại, ngồi xuống mép giường.
Đột nhiên toàn bộ đèn trên tầng đều tắt, chỉ để lại hai ánh nến duy nhất từ trong phòng. Nguyên Trách lúc này ăn mặc tương tự cô, trên mặt thật sự bình tĩnh: "Cảnh đẹp như vậy, nương tử, chúng ta động phòng thôi."
Vừa dứt lời, xung quanh im lặng như tờ.
Thẩm Quân: "......"
Nguyên Trách: "....."
Thẩm Quân không nhịn được nữa, cười ngã ra sau: "Ha ha ha ha ha ha....anh nói cho em một kinh hỉ, thì ra là vậy....có ai nói anh rất đáng yêu không.....Nguyên Trách....ha ha ha ha..."
Cô cười đến chảy nước mắt, cô không nghĩ Nguyên Trách lại đi làm ra cái sự tình trẻ con này, khi yêu chỉ số thông minh đàn ông sẽ giảm xuống, có phải không.
Nguyên Trách nổi đầy gân xanh trên trán, nắm chặt tay:"....." Hách An Thuần, đợi đó cho mình.
Ở nơi xa xa, trên một hòn đảo nhỏ, Hách An Thuần đang cùng mỹ nữ uống rượu đột nhiên toàn thân run rẩy.
"Không được cười." Nguyên Trách hung tợn nói, ý là nếu cô còn dám cười, hắn liền ăn cô.