Thẩm Quân không muốn lần đầu gặp mặt đã bị Chúc Cẩm Thành biến thành bộ dạng không biết mắc cỡ, hoặc là một tên biến thái. Thẩm Hạm đành tự bản thân đọc thần chú, ép con tim yếu mềm đang đập điên cuồng trong ngực bình tĩnh lại. Cuối cùng, lý trí và con tim cùng nhau làm loạn, Thẩm Quân giả bộ ngượng ngùng rồi chạy vào phòng ngủ thay quần áo, dáng vẻ thập phần thục nữ. Nhìn bộ dạng hắn cao cao tại thượng, nam tính như vậy, ai dè lại bị bất lực, không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Lại liên tưởng đến cái hệ thống kia, bán cho cô Kỹ Thuật Xoa Bóp gì đó, chắc hẳn là dùng để giúp hắn xoa bóp chỗ kia đi? Nghĩ một hồi, không khỏi ngượng ngùng. Cô nhất định phải chữa khỏi cho hắn, vì hắn, cũng vì "hạnh phúc" của chính mình.
"Anh rể, em là em gái Thẩm Hạm, Thẩm Quân."
"......."
Thẩm Hạm xấu hổ: "Anh rể, anh có đói bụng không? Em giúp anh nấu bữa ăn, rất nhanh liền xong." Nói xong cô xoay người vào bếp, tất bật nấu xào.
Chúc Cẩm Thành cứ đứng ở đó, ngay trước mắt cô, hoa si Thẩm Hạm thật sự bị áp lực tâm lý nặng nề. Phòng khách không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng xung quanh đều quá buồn chán tẻ nhạt, ngoại trừ bộ sofa, với một cái TV thì không còn vật trang trí nào.
Chúc Cẩm Thành lúc này ngồi ở ghế sofa xem TV, nhưng trong lòng lại suy nghĩ làm sao để Thẩm Hạm rời đi. Chúc Cẩm Thành hắn là một người tuy cao lớn nhưng nội tâm lại bất đồng với vẻ ngoài, hắn có rất nhiều bệnh vặt, giống như:
Có thói ở sạch, nhìn Thẩm Hạm lúc nãy lôi thôi lếch thếch, ấn tượng đầu tiên thật sự khắc sâu vào lòng.
Hắn bài xích người lạ, đặc biệt là phụ nữ.
Còn bị kén ăn, kén ăn một cách nghiêm trọng. Thẩm Hạm là tiểu thư khuê các hẳn là mười ngón tay không dính bụi trần, hắn hoàn toàn không trông mông gì lắm vào đồ ăn cô nấu.