Buổi chiều, Thẩm Quân ăn mặc đơn giản rồi vội ra cửa, lại phát hiện Chúc Cẩm Thành ở một biệt thự biệt lập với bên ngoài, rất khó để bắt được xe taxi nếu có việc gì gấp. Cô hẳn là nên mua một chiếc xe.
Xung quanh nhà ở đều là một mảnh sạch sẽ quạnh quẽ. Cô ngẩn ngơ mười phút, đột nhiên trước nhà xuất hiện một chiếc xe thể thao mui trần.
Mỹ nhân trong xe không ai khác là Thẩm Hạm. Tóc xoăn dài màu nâu, kính râm màu đen bản to che một nửa khuôn mặt tinh xảo. Khoác một cái áo kiểu công sở màu đỏ, làm nổi bật hẳn giữa trời.
Trái lại với Thẩm Hạm, Thẩm Quân chỉ mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần tây, Thẩm Hạm nhìn cảnh này cười nhạo cô một tiếng: "Cái quái gì vậy, em mặc như vậy đến buổi tiệc có khác gì thành bảo mẫu của chị đâu. Lên xe, dẫn em đi thay đổi bản thân."
Thẩm Hạm đánh tay lái, không kiên nhẫn nói: "Triệu lão gia hôm nay đại thọ 70 tuổi, hai chúng ta là đại diện nhà họ Thẩm. Dù sao cũng nên nể mặc họ một chút, lễ vật chị chuẩn bị rồi, đến đó làm bù nhìn là được."
"Em biết rồi.Chúc Cẩm Thành có tới không?" Thẩm Quân tưởng tượng nếu Thẩm Hạm và Chúc Cẩm Thành có đứng cùng nhau một chỗ, mọi người giới thiệu họ là hôn phu sắp cưới, cô thật sự không thấy thoải mái.
Thẩm Hạm bĩu môi: "Mặc kệ hắn, nếu anh ta có tới thì em phụ trách. Dù sao chị cũng không muốn cùng với hắn hát tuồng trước mặt mọi người."
Tuy là Thẩm Hạm bất mãn với mấy lời trào phúng của Thẩm Hạm, nhưng thấy được câu trả lời mà mình mong muốn,Thẩm Quân cũng thấy tạm vừa lòng. Trải qua hơn một giờ trang điểm cầu kỳ, Thẩm Hạm cuối cùng cũng nhìn Thẩm Quân với ánh mắt người nhìn "người".
Hai chị em Thẩm Gia xinh đẹp xuất hiện ở đại thọ, làm cho cả một hội trường từ trai đến gái đều không khỏi chú ý. Một người mị hoặc phong tình, một người uyển chuyển thanh lãnh. Mỗi người một vẻ, cho dù lớn lên có phần giống nhau, nhưng nhìn sơ qua cũng không tới nổi nhận nhầm.