Thẩm Quân khó chịu, thân thể hư không không chân thực, giống như có vạn con kiến gặm cắn cô, cô muốn có một vật có thể lấp đầy con người cô. Mười ngày nữa Chúc Cẩm Thành mới hoàn toàn hồi phục, hiện tại hắn chen cũng không lấp đầy, cô muốn đến bật khóc.
Chúc Cẩm Thành ôm cô, trêu đùa cô, nhưng cũng lực bất tòng tâm, ngón tay hắn ra sức ra vào, thẳng đến khi cô đạt cao trào mới ngừng tay.
Sau đó hắn lau tay, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, khôi phục bộ dạng hoàn chỉnh nghiêm túc. Giúp Thẩm Quân lau sạch thân thể, mặc quần áo vào giúp cô, sau đó ôm cô đến sô pha rộng, lấy áo khoác của mình đắp lên người cô, sau đó bắt đầu xử lý công việc.
Ngày đầu tiên đi làm mà Thẩm Quân lại ngủ một giấc tới trưa.
"Phái người theo dõi hắn, động tĩnh nhỏ cũng phải thông báo cho tôi. Phái thêm người theo dõi Ngụy Hàn, Chúc Vũ Trạch gần đây có động tĩnh mới...."
Trong lúc Thẩm Quân mê mang, cô nghe hắn nói loáng thoáng điều gì đó, thân thể cô vô ý thức mà nhẹ nhàng không muốn làm phiền hắn.
Chúc Cẩm Thành nhìn thấy, Thẩm Quân liền đi tới nhẹ giọng: "Chúc Tổng, em phải làm việc."
Cuối cùng lại biến thành, Thẩm Quân cùng với Chúc Cẩm Thành ăn cơm trưa cùng nhau.