Du Tuấn nghe được những lời này, liền hiểu hết toàn bộ câu chuyện, hắn đâu có ngốc, ban đầu đối với nữ nhân này có bao nhiêu thương hại, bây giờ là bao nhiêu chán ghét.
Tâm cơ của cô gái này làm cho hắn không thể xem thường.
Chỉ vì vừa rồi Tô Vũ Hàm liên tục nói với hắn là, Tiêu Cao Ý cưỡng gian ả không thành, nên đành tìm hắn nhờ hắn trả thù giúp ả ta.
Tô Vũ Hàm lập tức trắng mặt: "Không phải đâu, Tuấn Nhân ca, sự thật không như những gì họ nói đâu." Cô ra sức lắc đầu, cố gắng chứng minh mình bị oan.
Thẩm Quân thấy Tô Vũ Hàm lúc này đang điên cuồng gào thét kế bên Du Tuấn, cũng không vội nói thêm điều gì. Chỉ im lặng quan sát. Tô Vũ Hàm lại thấy không ai lên tiếng thì tiếp tục bịa chuyện. "Là Thẩm Quân thích Tiêu Cao Ý, không phải em đâu, anh phải tin tưởng em, Tuấn Nhân ca." Tô Vũ Hàm chỉ vào Thẩm Quân, nước mắt lưng tròng nhìn Du Tuấn, muốn đáng thương có bao nhiêu đáng thương.
Du Tuấn người từ nãy tới giờ đều không lên tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Quân. Ý bảo cô lên tiếng. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Thẩm Quân.
Thẩm Quân cười cười, ánh mắt đầy vẻ tà mị, đứng dậy đi về phía Tô Vũ Hàm
"Đúng vậy, là tôi...."
"Là tôi mỗi bữa sáng đều làm đồ ăn sáng cho Tiêu Cao Ý. Kết quả hắn ta không thèm ăn thử một miếng, mỗi ngày đều đưa cho nam sinh khác ăn."
"Là tôi mỗi ngày đều đứng trước cửa lớp nhìn lén Tiêu Cao Ý, hy vọng hắn có thể bố thí cho tôi một ánh mắt."
"Là tôi nhào vào ngực Tiêu Cao Ý, nhưng mười lần đều bị từ chối."
"Là tôi mỗi ngày viết cho hắn một lá thư tình, nói với Tiêu Cao Ý tôi yêu thương hắn bao nhiêu, sông cạn đá mòn, lòng này vẫn không thay đổi."
Nói đến thư tình, Thẩm Quân còn từ trong túi móc ra một phong thư: "Còn muốn tôi đọc lên tuyên ngôn tình yêu không, nếu muốn tôi cũng không ngại đâu."
Tô Vũ Hàm nghe từng chữ từng lời Thẩm Quân nói, tức đến muốn khóc lên, tức khắc ngụy trang thanh cao tan rã, cánh tay đang giữ chặt Du Tuấn buông ra, ngồi dại ra ở trên ghế.
Du Tuấn nhìn phong thư màu hồng quen thuộc kia, tia thương tiếc cuối cùng trong lòng cũng vỡ tan tành.
Tiêu Cao Ý, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy? Một chút mặt mũi cũng không để lại cho tôi.
Tô Vũ Hàm lúc này đáy lòng đã cuồng loạn, đầu óc lúc này không nghĩ được gì nhiều, chỉ cảm thấy cô xong đời rồi.