Hai người trên lầu vẫn đang hành nhau. Thẩm Quân ở dưới lầu đã tình được Chúc Cẩm Thành.
Trên người hắn có vết máu, trên tay còn cầm một khẩu súng, vẻ mặt hung ác, so với bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt ngày thường không còn giống. Trên sàn nhà có vài thi thể, bên cạnh Chúc Cẩm Thành có vài vệ sĩ đi theo. Thấy hắn không xảy ra chuyện gì bất ổn, Thẩm Quân cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình.
Cô tin tưởng, Chúc Cẩm Thành nhất định tới cứu cô.
Thẩm Quân bất ngờ xuất hiện, nhưng vệ sĩ đi theo Chúc Cẩm Thành đồng loạt lấy súng chỉa về phía cô.
"Buông."
Chúc Cẩm Thành hét lên, đi một bước dài đã đến bên cạnh Thẩm Quân. Ở trước mắt bao nhiêu người ôm cô vào lòng, sau đó cúi người hôn cô. Giống như cuồng phong quét qua, cũng giống như dồn nén bao nhiêu tâm tình bất an mấy ngày nay phát tiết vào bên trong nụ hôn này.
Phí Huân xoay người nhìn đám vệ sĩ đang hoảng sợ: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người ta yêu đương sao. Mau dọn dẹp, một vết máu cũng không được chừa lại."
Đương nhiên bọn họ biết yêu đương là như thế nào. Nhưng đây là lão đại yêu đương nha. Không hổ là lão đại, cả hôn cũng mãnh liệt như vậy. Các tiểu đệ đồng lòng trầm trồ khen ngợi.
Phí Huân đứng một góc, âm thầm đợi Chúc Cẩm Thành hôn xong.
Chỉ là, năm phút đồng hồ đi qua... Mười phút đi qua...
Không thể không nói, Chúc Cẩm Thành làm Phí Huân cảm thấy hết sức khó đỡ.
Lão đại à, anh không thấy miệng Thẩm tiểu thư sưng hết lên rồi sao?
Lão đại à, còn tụi em ở đây, anh có thể kiêng kị một chút không.