Kỳ thật các nam sinh ngồi ở phía dưới cũng là theo quy định của trường, từ đầu đến cuối là ngồi theo thứ tự. Ngồi ở giữa chính là nam sinh thuộc Linh Ban cao quý.
Đương nhiên, Thẩm Quân thật sự không biết nhiều điều lắm.
Cô ngượng ngùng chuẩn bị cúi đầu thì vô tình quét mắt thấy một người, trong lòng không khỏi kích động. Trên danh nghĩa người này là anh họ của cô, Tống Trình.
Thẩm Gia và Tống Gia gia cảnh tương tự. Thẩm Quân có tổng cộng 2 người bác và 4 người cô. Tống Trình là con của cô ba Thẩm Thục Di.
Thẩm Thục Di gả vào hào môn làm cả gia đình khá bất ngờ. Mọi người từ đó mà ra sức nịnh bợ tâng bốc Thẩm Thục Di, nên từ đó bà không thường xuyên về nhà mẹ đẻ nữa.
Cũng may, ba của cô và cô ba Thẩm Quân hệ không tồi. Thường xuyên qua lại với nhau.
Nhưng riêng Tống Trình thì lễ tết mới gặp qua. Cô chỉ biết sơ người anh họ này dáng vẻ cao cao tại thượng. Tài cao bát đẩu, lớn lên cũng ôn nhuận, hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thẩm Quân thầm nghĩ, không biết người anh này có nhận ra cô không.
Cô trong lòng mặc niệm 100 lần: Tống Trình, tuyển em đi.
Bất quá, Tống Trình lại không phải đối tượng trong nhiệm vụ của cô.
Đại khái là ánh mắt Thẩm Quân quá mãnh liệt, nhưng Tống Trình lại không nhìn cô. Nhưng nam sinh ngồi kế bên hắn lại chú ý cô vài lần, tùy ý đánh giá.
"Chọn cô ấy đi."
Tống Trình cứng đờ người, người bên cạnh tên Doãn Gia Trí quét mắt một vòng, hỏi lại: "Ai?"
Trạm Quang cười, lười biếng ngáp: "Người nãy giờ vẫn luôn nhìn về phía chúng ta. Mình thích loại như vậy."
Ở trên đài, một đám nữ sinh không dám ngẩng đầu, ai nấy đều run rẩy sợ hãi, cô gái như Chu Dĩ Vi lúc này cũng cúi gằm mặt. Chỉ có một mình Thẩm Quân không sợ trời không sợ đất nhìn chằm chằm bọn họ.