“Khiếu Lôi, anh đến cùng có đồng ý với kế hoạch của tôi hay không?” Ở trong thư phòng của nam chủ nhân nhà Úy Trì, nữ nhân, nam nhân cùng ‘người khách’ hình như đang bàn bạc một chuyện gì đó.
“Bách Hợp, tôi nghĩ tôi sẽ không đồng ý.” Nam nhân ngồi cạnh bàn sách trịnh trọng nói.
“Vì sao? Anh chẳng lẽ không muốn Huy La được nhận một nền giáo dục thật tốt sao?” Nữ nhân khác hẳn sự lười nhác thường ngày nói “Học viện thánh Joseph là học viện nổi tiếng nhất nước Anh, tôi nghĩ bảo bối có thể ở đó nhận được nền giáo dục tốt nhất.”
“Tôi đương nhiên muốn, nhưng tôi sẽ không để nó rời khỏi tôi.” Nam nhân không thỏa hiệp.
“Dù anh không muốn rời xa nó, nhưng cũng phải nghĩ cho tương lai của nó chứ! Huy La không thể cứ trốn dưới cánh anh cả đời được, trong cuộc sống của nó không thể chỉ có mình anh!” Nàng nhất định phải mang Huy La đi vài năm, triệt để trà thù gã ‘lấy oán trả ơn’ với nàng! Nếu không nàng thật không thể nào nuốt trôi ‘mối hận’ gã ‘bán đứng’ nàng được!
“Bách Hợp, người mẹ đã vứt bỏ nó đi mười năm trước như cô không có tư cách để giáo huấn tôi!” Nam nhân sắc bén nói.
“Tôi…” Chỉ cần nhắc đến chuyện này, khí thế của nữ nhân lập tức giảm xuống: “Này! Hearst, anh đừng có ngồi không ở đó uống trà được không!” Nàng cầu cứu ‘người khách’ tóc xám bên cạnh.
“Bách Hợp, đây là tranh chấp của hai người, anh không có tư cách xen vào.” Nam nhân tóc xám kia lạnh lùng đáp.
“Anh….” Thật là tức chết nàng! Bọn họ rõ ràng là hợp tác với nhau! “Được! Hearst, anh cũng không giúp em phải không? Vậy sau này anh đừng mong nhìn thấy mặt em nữa!”
“Yên tâm, dù em có chạy tới chân trời góc bể, anh cũng sẽ bắt em về!” Người nọ như đã tính trước nói.
“Nhưng vấn đề chúng ta đang bàn chính là Huy La, con của em nên đi hay ở!” Nữ nhân hổn hển rống to về phía nam nhân tóc xám kia.
“Đủ rồi! Mấy người im hết cho tôi!” Nam nhân rốt cục không nhịn được nói. “Bách Hợp, chuyện này tôi hiện tại chưa có suy nghĩ gì, nếu cô vẫn còn kiên trì thì tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể tìm cách khác để giải quyết thôi!”
“Khiếu Lôi, anh không được chuyển chủ đề…..” Nữ nhân còn điều muốn nói.
“Hạ Lễ, tiễn khách!” Cắt ngang lời nói của nữ nhân, nam nhân kêu lão quản gia mời nàng cùng nam nhân tóc xám kia đi ra ngoài.
“Tôi hận chết cái tính cách đầu máy siêu cấp này của anh!” Hung hăng trợn mắt liếc nam nhân một cái, nữ nhân rất không tình nguyện đi ra ngoài.
Sau khi nữ nhân cùng nam nhân tóc xám kia đi khỏi, nam nhân âm trầm ngồi bên bàn sách một lúc lâu không động đậy.
o0o ~ o0o
“Bảo bối….” Đi tới phòng Huy La, nam nhân nhu hòa đánh thức Huy La đang ngủ gật trên bàn.
“Ừm…. Ba ba….” Hơi ngẩng đầu lên, Huy La đáng yêu dùng bàn tay nhỏ bé của mình dụi dụi cặt mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Bảo bối mệt thì lên giường ngủ đi! Ngủ ở đây sẽ bị bệnh đó.” Nam nhân ôn nhu ôm lấy Huy La đặt lên giường gã.
“Không sao đâu, bảo bối muốn đợi ba ba về rồi cùng ngủ!” Huy La ở trong lòng nam nhân nũng nịu nói.
“Nhóc con giảo hoạt này, con thông mình như tiểu hồ ly vậy!” Nam nhân đặt bé lên giường, rồi nằm bênh cạnh Huy La đem bé ôm vào trong longf.
“Hì! Chỉ cần ba ba thích, vậy bảo bối sẽ là tiểu hồ ly của ba ba!” Huy La dụi dụi khuôn mặt nhỏ vào ***g ngực rắn chắc của nam nhân.
“Bảo bối thích ba ba sao?” Ôm Huy La trong lòng mình chặt hơn một chút, nam nhân hỏi.
“Đương nhiên! Huy La thích nhất ba ba!” Huy La nghiêm túc nói: “Sau này bảo bối muốn học thiệt nhiều thiệt nhiều thứ, muốn trở nên thật mạnh thật mạnh, chờ con lớn lên sẽ giúp ba ba, cùng ba ba làm việc, con muốn một mình làm hết tất cả mọi việc, không để ba ba phải phiền lòng!”
“Con thật sự là bảo bối của ba ba!” Nghe từng câu từng chữ hồn nhiên của Huy La, trong lòng nam nhân có một sự cảm động cùng một tình yêu thương không nói lên lời. Nhưng, gã cũng đang suy nghĩ lời nói của nữ nhân: Có lẽ, gã phải để Huy La rời xa gã, đi ra bên ngoài học hỏi về thế giới này. Giống như Bách Hợp đã nói vậy, bé không thể vĩnh viễn sống dưới sự che chở của gã, gã không thể để cuộc sống của bé chỉ có một mình gã, thế với Huy La mà nói là không công bằng! Nhưng, gã không biết sau khi bảo bối đã bước chân ra thế giới đầy màu sắc bên ngoài liệu có còn muốn về lại bên cạnh gã nữa không.
“Ba ba…. Ba ba làm sao vậy?” Có lẽ nam nhân quá tập trung suy nghĩ, ngay cả Huy La cũng cảm thấy được sự mâu thuẫn của gã, bé ân cần hỏi nam nhân. Bé không muốn nhìn thấy ba ba nhíu mày a!
“Bảo bối, con có muốn đi học ở một nơi rất tuyệt vời không?” Nam nhân sủng nịnh vuốt tóc Huy La hỏi.
“Muốn!” Huy La mạnh mẽ gật đầu, nhưng hình như bé chợt nghĩ ra một điều gì đó nên mở miệng hỏi: “Chỗ đó có xa không?”
“Sao bảo bối lại hỏi vậy?” Nam nhân không rõ ý của Huy La.
“Nếu nơi đó không xa, con còn có thể ờ nhà cùng ba ba!” Huy La như tiểu thiên sứ đáng yêu mang theo nụ cười ngọt ngào.
“Bảo bối!” Nam nhân đột nhiên nâng hàm dưới của Huy La lên, mạnh mẽ hôn lên bờ môi mềm mại tựa cánh hoa kia “Bảo bối….. Ba ba yêu con!”
“Ừm…. Bảo bối cũng thich ba ba….. Ư…… Ừm….. Ba ba chậm một chút…..” Nam nhân hôn quá mạnh mẽ, lại không báo trước, Huy La cảm giác tim mình cũng muốn từ miệng nhảy ra!
Hai người cứ hôn như vậy thật lâu, thẳng đến khi không khí trong phổi Huy La đều bị nam nhân hôn hết, gã mới lưu luyến buông bé ra. Môi hai người tuy tách ra, nhưng nước bọt từ miệng hai người chảy ra tạo thành một sợi tơ trong suốt *** mỹ.
“Hơ….. Hơ….. Ba ba lại muốn sao?” Thở hổn hển rúc vào trong lòng nam nhân, Huy La đỏ mặt thẹn thùng hỏi, sau đó, chủ động cởi cúc áo.
“Bảo bối ngoan! Tối nay ba ba chỉ muốn ôm con thôi!” Nam nhân cười đè bàn tay trắng nhỏ của bé xuống, sau đó đem đầu bé áp vào ngực mình. “Bảo bối, đêm nay ở cùng ba ba được không?”
“Được!” Tuy bé không rõ ba ba làm sao, nhưng bé hi vọng có thể làm ba ba vui vẻ! “Ba ba, bảo bối sẽ ở cùng ba ba!”
“Ngoan!” Nhẹ nhàng cong khóe miêng, nam nhân tỏ ý Huy La nên ngủ thôi.
Nghe lời mà nhắm mắt lại, Huy La không lâu sau liền phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đáng yêu.
Sau khi xác định bảo bối của mình đã ngủ rất say, nam nhân liền đứng dậy rời khỏi phòng Huy La rồi gọi điện cho nữ nhân…..
o0o ~ o0o
“Bảo bảo, Bảo bảo! Dậy đi thôi Mặt trời chiếu đến mông con rồi kia!” Trong mơ hồ, Huy La nghe được một tiếng nói êm ái gọi tên bé.
Ngồi dậy, Huy La sau khi dùng sức dụi dụi mắt mới nhìn rõ cảnh vật chung quanh, nhưng khi bé thấy rõ mọi thứ, bé lại thấy kinh ngạc: Đây không phải nhà bé!
“Bảo bảo, con đã tỉnh lại rồi, mẹ còn tưởng còn thật sự ngủ chết rồi cơ đây!” Nữ nhân chưa từng chăm sóc trẻ con nhìn thấy Huy La cuối cùng cũng tỉnh lại liền khoa trương mà thở dài thườn thượt.
“Mẹ?!” Ở nơi xa lạ này nhìn thấy nữ nhân, Huy La càng thấy khó hiểu “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Đây không phải nhà con, chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Bảo bảo ngoan! Chúng ta giờ đang ở trên máy bay. Chúng ta đang bay đến Anh.” Khẽ hôn má Huy La, nữ nhân cười nói.
“Vì sao? Vì sao chúng ta lại đi Anh? Ba ba thì sao? Ba ba ở nơi nào?” Lại nhìn khắp gian cabin riêng này, Huy La ngoại trừ thấy một chú tóc xám cùng mẹ bé ra, ba ba của bé lại không thấy đâu. Thế nên, bé lo lắng hỏi.
“Bảo bảo, ba ba không ở đây.” Nữ nhân nói: “Từ giờ trở đi con sẽ sống cùng mẹ hai năm, mẹ sẽ cho con vào Học viên thánh Joseph học, con chỉ cần trong hai năm này lấy được bằng tốt nghiệp là có thể trở lại bên cạnh ba ba.”
“Con không muốn! Con không muốn đến nơi khác học! Con muốn ba ba! Con muốn ba ba!” Nghe được sự thật tàn khốc này, vành mắt Huy La lập tức đỏ ứng. Bé không muốn rời xa ba ba!
“Bảo bảo con đừng khóc a!” Thấy từng giọt nước mắt của Huy La chảy xuống, nữ nhân lập tức cuống chân cuống tay, loại chuyện này nàng trước kia chưa từng gặp phải. “Bảo bảo con đừng khóc mà!”
“Ô ~~~~~~~ Ô ~~~~~~ Con không muốn rời xa ba ba! Con không muốn rời xa ba ba! Ô ~~~~ Mẹ xấu, con không cần mẹ ~~~~~ Con muốn ba ba ~~~~~ Ô ~~~~~~~~~~” Không muốn tiếp nhận sự thật mình đã rời xa ba ba, bé cơ hồ khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, khóc không thành tiếng. “Ô ~~~~~~~~ Con phải về ~~~~~~ Ô ~~~~~~~~~~~”
“Bảo bảo đừng khóc! Ngoan, đừng khóc nữa!” Nữ nhân thật sự không biết làm thế nào, nàng tay chân luống cuống nhìn về phía nam nhân tóc xám. “Này, Hearst, anh lại giúp đi!”
Nghe thấy nữ nhân gọi, nam nhân tóc xám nhìn về phía Huy La đang không ngừng rơi lệ một lúc rồi mới đứng lên đi tới trước mặt bé: “Này, tiểu quỷ! Chú mặc lệ cháu muốn ba ba hay mẹ, tóm lại cháu giờ không thể về được, điều duy nhất cháu có thể làm bây giờ là hoàn thành khóa học hai năm của cháu, sau đó cháu muốn đi đâu thì đi, chú cùng Bách Hớp sẽ không có bất cứ yêu cầu gì với cháu cả.” Y nắm bả vai Huy La xách lên.
Lời nói của nam nhân tóc xám giống như thức tỉnh Huy La, tiếng khóc của bé dần nhỏ lại: Đúng! Bé không thể khóc, bé không thể làm ba ba mất mặt, bé phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ rồi thì ai cũng không thể ngăn cản bé đi tìm ba ba! Mạnh mẽ hấp mũi, mục tiêu của Huy La thoáng cái được xác định.
Ba ba, ba ba chờ xem! Bảo bối nhất định sẽ không làm ba ba mất mặt! Con nhất định sẽ cố gắng, sau đó sớm trở lại bên cạnh ba ba!
o0o ~ o0o
Hai năm sau ~~~~
Lại là ánh nắng chói chang vào giờ Ngọ, trong thư phòng yên tĩnh của nam chủ nhân nhà Úy Trì, nam nhân đang ngây người nhìn khung ảnh.
Nhìn nụ cười ngây thơ ngọt ngào của bé con trong ảnh, nam nhân vô thức cong khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy sủng nịnh. Tính tới hôm nay, bảo bối của gã đã đi tròn hai năm rồi, không biết Huy La ở chỗ Bách Hợp sống như thế nào, có nhớ nhà không, còn có…. có nhớ gã không…..
“Ông chủ, hoa quả của ngài.” Gõ cửa, lão quản gia Hạ Lễ vẫn giữ cương vị của mình như trước.
“Vào đi, Hạ Lễ.” Đặt khung ảnh trong tay xuống, nam nhân đáp lại.
“Ông chủ, đây là hoa quả của ngài.” Sau khi đặt đĩa hoa quả xuống, lão quản gia liền đi ra ngoài.
Nam nhân quay đầu lại nhìn đĩa hoa quả trên bàn kia, gã bỗng nhiên nhớ tới Huy La: nhóc con kia lúc trước cũng thích ăn mấy thứ này! Nghĩ thế, gã liền mỉm cười, sau đó nam nhân liền thả lỏng toàn thân ngả lưng về phía sau, thỏa mái mà nhắm mắt lại.
o0o ~ o0o
“Hạ Lễ gia gia!” Lại lần nữa bước chân lên chốn thân quen, Huy La kích động vô cùng, mời vừa bước vào cửa lớn hoa viên, bé liền không đợi được mà gọi lão quản gia đang sửa sang lại cây cối.
“Cậu chủ!” Lúc gặp lại Huy La, lão quản gia có chút khó tin “Là cậu sao cậu chủ?”
“Hạ Lễ gia gia, là cháu, là cháu! Cháu đã về!” Ném hành lý trong tay xuống, Huy La chạy tới trước mặt lão quản gia hòa ái.
“Thật là cậu rồi! Tiểu thiếu gia!” Lão quản gia nhìn không được mà vươn tay vuốt tóc Huy La “Cậu chủ, câu đã về rồi, trong hai năm cậu đi ông chủ đã rất buồn đo!”
“Ba ba….. Hạ Lễ gia gia, ba ba đang ở đâu?” Nắm lấy tay áo lão quản gia, bé vội vàng muốn nhìn thấy ba ba.
“Ông chủ y đang ở thư phòng, cậu chủ cậu nhanh đi đi!” Lão quản gia lau giọt nước mắt hạnh phúc nơi khóe mắt nói.
“Ừm! Cảm ơn ông, Hạ Lễ gia gia!” Cảm ơn xong, Huy La trực tiếp chạy về phía thư phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa khép hờ, Huy La nhón chân đi đến bên cạnh nam nhân đang nhắm mắt dưỡng hần, lại lần nữa nhìn thấy ba ba mà bé yêu nhất, Huy La tựa hồ muốn khóc “Ba ba…” Bé duỗi bàn tay nhỏ bé chạm lên mặt nam nhân, thật sự là ba ba, bé thật sự lại được gặp ba ba, đây không phải là giấc mơ! “Ba ba…. Ba ba…..”
Nam nhân đang nhắm mắt nghe được tiếng gọi của Huy La, cảm thấy bé chạm vào, gã mở mắt, giây phút nhìn thấy Huy La đứng trước mặt mình, gã còn ngỡ mình đang mơ “Bảo bối?!”
“Ba ba!” Thấy nam nhân tỉnh lại liền nhận ra mình, nước mắt của Huy La cuối cùng cũng nhịn không được, bé khóc nhào vào vòng tay rộng lớn, ấm áp của nam nhân.
“Bảo bối, con thực sự đã về sao?” Nam nhân vẫn không tin nổi hỏi.
“Đúng vậy, là con, ba ba! Con là bảo bối của ba ba, con đã về! Con đã về!” Huy La khóc áp mặt vào ***g ngực nam nhân. “Ba ba, bảo bối về rồi! Bảo bối đã trở lại bên cạnh ba ba rồi!”
Ôm chặt người trong lòng, nam nhân sau khi cảm nhận được xúc cảm vĩnh viễn không thay đổi kia, cuối cùng đã hoàn toàn rõ rang mình không phải đang mơ, mà bảo bối của gã đã thật sự trở về ròi!
“Chào mừng con trở về, bảo bối của ba ba!” Ôn nhu nâng mặt Huy La lên, nam nhân trân trọng mà hôn lên dòng nước mắt trên gò má……
o0o ~ o0o
“Ừm….. Ba ba chậm một chút….. Ừm ư….. Ba ba…. Ư….” Trên chiếc giường lớn trong phòng nam nhân, Huy La quần áo nửa cởi bị nam nhân ôm chặt trong lòng hôn đến không thể thở nổi.
“Bảo bối…..” Chuyên chú, nhiệt liền hôn bảo bối trong lòng, nam nhân như khát khao muốn nuốt bé vào bụng.
“Ba ba…. Ân….. Ân….” Huy La chủ động đáp lại ba ba “Ân…. Ư…..”
Mãi mới thả môi Huy La ra, nam nhân đẩy bé ngã lên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn bé: “Bảo bối, con cao lên rồi! Hiện tại con sắp cao tới ngực ba ba rồi!”
“Ba ba….” Thẹn thùng tiếp nhận ánh mắt không chút che dấu ái dục của nam nhân, Huy La có chút e lệ ôm cổ gã “Ba ba…. Kỳ thật….. Con không muốn cao….”
“Vì sao?” Nhẹ nhàng mút ngấn cổ trắng nõn thơm ngon của bảo bối của mình, nam nhân cười hỏi: “Điều này chứng tỏ bảo bối của ba ba đã lớn nha!”
“Nếu con không có cao lên thì có thể vình viễn đượcc ba ba ôm trong lòng… Ân ah….. Ba ba….” Huy La đang nói, lại vì nam nhân mạnh mẽ cắn hôn mà rên rỉ thành tiếng.
“Bé ngốc, con cuối cùng cũng phải lớn lên thôi!” Nam nhân vừa nói vừa cởi từng lớp quần áo người Huy La.
“Nhưng con vĩnh viễn muốn làm bảo bối của ba ba…… Ân ân….. Ba ba….” Huy La yếu ớt nói: “Ân ân…. Ah…. Ba ba….. Ah…..” Nam nhân đã cởi hết quần áo của bé, bắt đầu vuốt ve cơ thể bé.
“Con đương nhiên vĩnh viễn là bảo bối của ba ba!” Nam nhân hôn môi Huy La “Nhưng…. chỗ này của bảo bối hình như không lớn lên!” Gã nắm lấy tiểu hoa hành phía dưới của bé con, khiêu khích mà xoa nắn.
“Ah ah….. Ba ba…. Ah….. Chỗ đó….. Thật thoải mái……. Ân ân…… Ah…..” Nơi mẫn cảm bị nam nhân nắm trong tay mà nghiêm túc vuốt ve, Huy La xấu hổ đỏ mặt, khẽ cong người lên.
“Chỗ này của bảo bôi thật đáng yêu!” Mê mải vuốt ve phần thân bé nhỏ không khác hai năm trước là bao, nam nhân cười nhẹ nói.
“Ah ah….. Ba ba….. Không muốn như vậy….. Nhanh lên….. Ah….. Ah…..” Nam nhân không nhanh không chậm làm trong lòng Huy La ngứa ngáy, bé muốn nam nhân đùa bỡn nhiều hơn “Ah….. Thật thoải mái….. Ah ah…..”
“Không muốn như vậy? Vậy bảo bối muốn ba ba như thế nào?” Cố ý ngừng động tác, nam nhân cố ý hỏi sở thích của Huy La.
“Ah ah….. Ba ba không muốn…..” Không được bàn tay to lớn của ba ba an ủi, Huy La thực khổ đến muốn khóc “Ah….. Ah ah….. Ba ba làm nhanh lên đi! Ah ah….. Ba ba….” Bé ngọ nguậy cơ thể trắng nõn của mình.
“Muốn ba ba làm thế nào?” Nam nhân cố ý muốn tự bé nói ra. “Bảo bối nhanh nói đi!”
“Muốn….. Ah ah….. Muốn ba ba….. Ah ah….. Sờ bảo bối….. Còn thè lưỡi liếm con….. Ah ah…..” Nhìn xuống xấu hổ, Huy La nhỏ giọng yêu cầu.
“Bảo bối thực ngoan!” Nam nhân khen một câu rồi cúi người ngậm lấy đầu nhủ hồng nhạt trước ngực Huy La. “Rất ngọt a!”
Thấy ba ba hút đầu nhũ của mình vang lên tiếng ‘sư sư’, Huy La chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng mạnh mẽ truyền lên, bé thậm chí còn cảm thấy bên trong mình đang trở nên ẩm ướt, điều đó làm bé càng them khó nhịn.
“Ah ah….. Ba ba….. Ân….. Ah….” Huy La vươn tay ôm lấy đầu nam nhân, cong người để mình càng tiến sâu vào miệng nam nhân “Ah ah….. Ba ba….. Đừng ăn con nữa….. Ah ah…..”
“Bảo bối không thích ba ba ăn chỗ này của con sao?” Ngẩng đầu lên, nam nhân tà mị hỏi.
“Không phải…..” Huy La nhỏ giọng trả lời.
“Vậy là sao? Hử?”
“Là….. là…..” Huy La do dự. Nếu bảo bé nói ra thì thật sự có chút xấu hổ.
“Là sao? Nói nhanh nào!” Bàn tay to lớn của nam nhân dùng sức nắm lấy phần thân ướt đẫm của Huy La.
“Ah ah ah!” Hạ thân bị nam nhân nắm lấy, Huy La không còn cách nào phản kháng “Ah ah….. Thực ra là vì….. Ah ah….. Rất thư thái….. Ah ah….. Ba ba….. Bảo bối bị ba ba làm thật thoải mái….. Ah ah ah…..”
“Đây mới là bảo bối ngoan của ba ba!” Thuận lợi nghe được đáp án xấu hổ giống như câu dẫn mình muốn nghe từ miệng Huy La, nam nhân nở nụ cười, sau đó cúi xuống thè lưỡi liếm một đường chỗ giữa hai bắp chân Huy La, ngậm lấy phần thân đang bức thiết cần gã ‘yêu thương’ rồi dùng sức mút.
“Ah ah ah….. Ba ba….. Ah ah….. Thật thoải mái….. Ah ah ah….. Ah ah…” Huy La lảnh lót kêu lên, cơ thể thiếu vắng hai năm có chút chịu không nổi kỹ xảo, thế công của nam nhân, dưới sự liếm mút câu hồn đến cực điểm, Huy La rất nhanh liền ‘tước vũ khí đầu hàng’ “Ah ah ah ah….. Ba ba….. Ah ah ah!”
“Hương vị của bảo bối thật đậm đặc!” Nam nhân giống như đang nhấm nháp món ăn quý lạ gì mà chui giữa hai chân Huy La liếm lấy mật dịch màu sữa kia “Chẳng lẽ bảo bối cho tới bây giờ đều chưa tự mình làm qua sao?”
“Không có….. Ah ah….. Không có ba ba bảo bối liền không muốn….. Ah ah…..” Phần thân vừa tiết ra rất mẫn cảm, nam nhân như có như không khẽ liếm, cơ thể trẻ trung của Huy La lập tức lại có tinh thaanhf.
“Nói cách khác bảo bối một mực muốn giống như trước an ủi cho ba ba xem!” Nam nhân cố ý xuyên tạc lời bé nói.
“Không phải….. Ah ah….. Ah…. Đau!” Huy La vừa định làm rõ, nam nhân liền dùng răng khẽ cạ vào phần đỉnh hồng phấn mẫn cảm, nới quá mẫn cảm ấy cơ hồ hơi đau “Ah ah….. Ah….. Ah….. Ba ba….. Ah ah… Con sai rồi….. Ah ah….. Con là muốn biểu diễn cho ba ba xem….. Ah ah…..”
“Ba ba cũng muốn xem bảo bối biểu diễn!” Phun ra phần thân tinh tế của Huy La, nam nhân đứng dậy đợi động tác tiếp theo của Huy La.
“Ah ah….. Ân ân….. Ba ba… Ah….. Ân…..” Nằm ngửa trên giường, Huy La mở rông chân về phía nam nhân, cảm nhận được ánh mắt nam nhân như muốn chọc một lỗ lớn trên người mình, thân thể bé lại càng vì xấu hổ mà trở nên hưng phấn. Dùng ánh mắt đáng thương mờ mịt nhìn ba ba đang nhìn chằm chằm chỗ giữa hai chân của mình, Huy La chậm rãi nắm lấy phần thân đang không ngừng ‘rơi lệ’ mà xoa nắ, để chỗ đó càng thêm căng phồng, càng thêm ẩm ướt. “Ah ah….. Ba ba….. Xem con….. Ah ah….. Nhìn bảo bối….. Ah ah ah….. Thật thoải mái….. Ah ah ah….. Ah ah…..”
“Bảo bối….. Còn đằng sau…. Lỗ nhỏ của con….. Con còn chưa chạm vào chỗ đó…..” Hô hấp của nam nhân cũng dần trở nên dồn dập.
“Vâng, ba ba…..” Run rẩy úp sấp người lên giường, Huy La đáp ứng yêu cầu của nam nhân mà đùa nghịch cúc huyệt của mình. Nhưng, động nhỏ đã hai năm không dung nạp bất cứ thứ gì đóng lại thật chặt, ngoan cố ngăn cản bất cứ thứ gì địng tiến vào “Ba ba…. Ah ah….. Ba ba….. Con….. Con làm không được….. Ah ah…..” Huy La thật sự không còn cách nào mà cầu cứu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt ai oán giống như đang lên án nam nhân không lại yêu thương bé là vô tình tới mức nnafo.
“Chỗ này của bảo bối không chạm qua sao?” Đặt đầu ngón tay lên lỗ nhỏ mát xa, nam nhân kinh ngạc hỏi.
“Ah ah….. Không có….. Ah ah….. Bảo bối chỉ có ba ba….. Ah ah…” Ngón tay nam nhân nhu hòa mà ma xát da thịt kiều mị, dù nơi đó còn chưa buông lỏng, nhưng Huy La đã bắt đầu có cảm giác.
Biết rõ bảo bối chỉ có mình gã, nam nhân nở nụ cười, động tác tay càng khiêu khích, dưới sự xoa nắn điêu luyện của gã, cúc huyệt kia cuối cùng cũng mở ra một cái miệng nhỏ, thuận theo khe hở kia, nam nhân đâm vào ngón thứ hai.
“Ah ah….. Ba ba….. Ah ah ah….. Thật thoải mái….. Bảo bối bị ba ba…… Ah ah….. đâm vào thật thoải mái…. Ah ah ah…..” Ngón tay nam nhân tiến nhập cơ thể mình, thanat hể Huy La kích động mà có chút run rẩy, vì điểm mẫn cảm nhất đã bị nam nhân chạm vào, cọ sát “Ah ah….. Ba ba…. Ah ah…. Thật thoải mái…. Ah ah…. Bảo bối còn muốn….. Ah ah…..”
“Thoải mái không? Bảo bối.” Nam nhân cắm ngón tay vào tiểu cúc huyệt nhỏ hẹp của Huy La, cuối cùng thiên đường khô cằn thật lâu đã lại trở nên ẩm ướt.
“Ah ah….. Thật thoải mái…. Ah ah….. Bảo bối còn muốn….. Ah ah….. Bảo bối còn muốn…. Ah ah ah….” Huy La chủ động lắc mông đem ngón tay nam nhân tiến vào càng sâu “Ah ah….. Bảo bối muốn ba ba….. Ah ah….. Con muốn đại nhục bổng của ba ba….. Ah ah….. Ah ah ah…..”
“Ba ba cũng rất muốn tiến vào lỗ nhỏ của con, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt!” Nam nhân không muốn làm bị thương bảo bối của gã.
“Không sao….. Ah ah….. Con muốn ba ba….. Ah ah…. Ba ba…. Tiến vào….. Ah ah….. Dùng đại nhục bổng của ba ba đâm vào lỗ nhỏ của bảo bối….. Ah ah….. Ah ah ah ah ah….. Ah ah ah…..”
“Còn chưa được….. Bảo bối chờ một chút….” Lúc nam nhân đang buồn rầu vì không tìm được thứ gì thay thế dầu bôi trơn, gã chú ý đĩa hoa quả đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, vì vậy gã cầm lấy một quả chuối tiêu, đặt bên cạnh má Huy La cọ sát lên xuống “Bảo bối….. Có muốn ăn hoa quả không?”
“Muốn….” Tiếng rên mị mị của Huy La làm xương cốt người ta như hồi sinh.
“Bảo bối thích ăn gì?” Nam nhân cầm quả chuối lượn xuống trước cửa lỗ nhỏ của bé.
“Chuối tiêu….. Ah ah….. Ô mai…. Ah ah….. Còn có mận….. Ah ah ah…” Lúc Huy La nói được một nửa thì đột nhiên rên lên, hóa ra nam nhân đã đem tất cả ruột chuối bóp nát tiến vào trong lỗ nhỏ của Huy La “Ah ah…. Thật mát…. Ah ah ah….. Thật dính…. Ah ah ah….” Ruột chuối dinh dính ở trong lỗ nhỏ của Huy La mà phát ra tiếng ‘tát tát’ *** đãng’, đặc biệt mê người.
“Bảo bối thích ăn ô mai, vậy…. ba ba cho bảo bối ăn được không?” Nói xong, nam nhân ngậm một miếng ô mai vào miệng, sau đó hôn Huy La, trong lúc hai người dây dưa gắn bó thì cùng nhau ăn hết ôm mai.
“Ân… Ân….. Ba ba…. Thật ngọt…. Ah ah…. Ân ân…. Ư…. Thật ngọt….” Cùng lúc ăn vào nước miếng của nam nhân và ô mai, Huy La cảm thấy chúng đều là thuốc kích thích làm bé dúc hỏa dày vò, không thể nhẫn nhịn nổi. “Ah ah….. Ba ba….. Ah ah….. Thật thoải mái….. Ah ah…..”
“Bảo bối, ‘cái miệng nhỏ nhắn’ phía dưới của con hình nhưu muốn ăn gì a! Nam nhân chạm tay vào lỗ nhỏ bị lấp đầy bằng chuối tiêu kia “Nó thật tham lam! Nó nói còn muốn ăn mận nữa! Bảo bối, con bảo lỗ nhỏ của con có đáng bị phạt không?”
“Ah ah….. Ân ân….. Ah ah….. Ba ba nhanh lên….. Ah ah….. Trừng phạt con….. Ah ah….. Nhanh lên đi!” Huy La nghĩ đến sự đùa bỡn của nam nhân lền yêu cầu “Ah ah….. Lỗ nhỏ của con muốn ăn mận….. Ah ah….. Van cầu ba ba….. Ah ah ah….. Cho lỗ nhỏ của ta ăn mận….. Ah ah ah ah!” Huy La vừa nói xong, nam nhân liền đút một trái mận vào.
“Lỗ nhỏ của bảo bối đã ăn một trái mận rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn a!” Nam nhân dùng loại ngôn từ kích thích nhất để khiêu khích ham muốn của Huy La “Chúng ta phải cho nó ăn no mới được!” Nói rồi, gã lại nhét mấy trái mận vào.
“Ah ah….. Ba ba….. Tiến vào….. Ah ah ah….. Ba ba tiến vào….. Ah ah….. Van cầu ba ba….. Ah ah ah…..” Mấy trái mận lạnh như bằng trong cơ thể càng làm bé muốn nam chăn nóng rực thô to của nam nhân.
“Bảo bối, lỗ nhỏ của con thật tham lam!” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng nam nhân cũng không thể chờ được mà dùng sức đâm đại nhục bổng đã ngẩng cao đầu của mình vào.
“Ah ah….. Ba ba….. Ah ah….. Ah ah ah…. Thật lớn….. Ah ah ah ah…..” Cự vật hai năm xa cách thoáng cái tiến vào trong cơ thể mình, Huy La tuy có chút đau, nhưng chỉ cần nghĩ ba ba ở trong người bé, giờ là lúc hai ngươi nối liền cơ thể kết hợp thành một, ngay cả đau đớn cũng biến thành hạnh phúc, cảm giác nam nhân lấp đầy cơ thể mình, Huy La hạnh phúc khóc lên “Ah ah….. Ba ba….. Bảo bối rất thích….. Ah ah…. Ba ba….. Ah ah ah….. Ba ba dùng sức….. Ah ah….. Bảo bối muốn…… Ah ah ah…. Dùng sức đâm vào bảo bối!”
Phần thân thô to của nam nhân, ruột chuối tiêu dính dớp cùng mấy trái mận, chúng đều ở trong cơ thể Huy La mà hỗ trợ lẫn nhau, làm Huy La có cảm giác giống như mình bị rất nhiều nam nhân ‘yêu thương’, loại cảm giác đối với bé mà nói là quá mức diệu kỳ, tựa như muốn nam nhân cảm nhận được sự kích động của mình, bé dốc sức liều mạng kẹp chặt lỗ nhỏ của mình, giống như muốn bẻ gẫy nam nhân.
“Ah ah ah….. Ba ba….. Thật lớn…… Ah ah ah….. Ba ba….. Ah ah….. Ah ah ah ah….. Ah ah ah ah…..” Huy La rướn eo, cố gắng phối hợp với nhịp đâm ra rút vào của nam nhân, tiếng rên rỉ ngọt ngào kia tựa hồ có thể thắng bất cứ nữ nhân nào.
“Bảo bối….. Con thật giỏi…. Lỗ nhỏ kẹp thật chặt, lại ẩm ướt như vậy, nóng như vậy….. Ba ba sắp bị con bẻ gãy rồi…. Nha…. Con thật giỏi….” Hưởng thụ mà ngẩng đầu lên, nam nhân thỏa thích trong ruổi trong cơ thể Huy La, một lần lại một lần ở trong đó bắn ra dịch thể nóng hổi cảu mình, không ngừng lấp đầy thiên đường câu hồn kia.
“Bảo bối, con ổn không?” Tình cảm mãnh liệt qua đi, nam nhân ôn nhu lấy ra mấy trái mận cùng dịch thể trong lỗ nhỏ, tẩy rửa thân thể kiều diễm vô cùng bị mình triệt để chà đạp của Huy La.
“Ba ba…. Con không sao….” Toàn thân vô lực nằm trên giường, bé vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trận hoan ái vừa rồi.
“Bảo bối….. Trước kai là ba ba sai, ba ba không nên để con rời sai ba ba!” Nam nhân yêu thương vuốt tóc bé: “Bảo bối, kỳ thật ba ba rất yêu con, nhưng ba ba cũng rất ích kỷ, không muốn con nhìn thấy ai ngoại trừ ba ba, ba ba vĩnh viễn muốn cột con lại bên cạnh mình, như vậy con mới không bao giờ rời xa ba ba được!”
“Ba ba….” Huy La cố nhấc bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo nam nhân “Ba ba…. Kỳ thật bảo bối cũng nghĩ giống ba ba, con cũng rất thích ba ba! Ah không, con rất yêu ba ba! Con sẽ yêu ba ba cả đời, đến khi con chết mới thôi!”
“Vậy….. Lấy ba ba nhé? Ba ba muốn bảo bối chân chính trở thành tân nương của ba ba!” Nam nhân nói rồi quỳ gối bên giường trước mặt Huy La, trịnh trọng nói: “Tôi – Úy Trì Khiếu Lôi, muốn lấy bảo bối bảo bối của tôi – Huy La – làm vợ, ba ba thể sẽ yêu con vĩnh viên! Cho nên lấy ba ba nhé! Bảo bối!”
“Được…. Con đáp ứng ba ba…. Con đáp ứng là ‘vợ’ ba ba, làm ‘tân nương’ của ba ba!” Kích động đáp ứng, Huy La tiến tới ôm cổ nam nhan, sau đó chủ động dâng môi mình hôn nam nhân.
“Ba ba yêu con, bảo bối!”
“Con yêu ba ba, ba ba….”
Trao đổi nụ hôn thề nguyền, hạnh phúc cùng khoái hoạt sẽ mãi mãi thuộc về hai người yêu nhau!
o0o ~ o0o
Hai tháng sau, trong biệt thự nhà Úy Trì tổ chức một lễ kết hôn, khách khứa cũng chỉ là người hầu trong nhà Úy Trì, hôn lễ rất đơn giản, nhưng đôi ‘tân nhân’ lại vô cùng hạnh phúc ~~
“Hạ Lễ tiên sinh, ông chủ và cậu chủ đâu rồi? Nghi thức chủ hôn sắp bắt đầu rồi!” Người lam vườn chạy tới hỏi lão quản gia. Hôm nay là ngày đại hôn của ông chủ và cậu chủ! Vào thời điểm mấu chốt này, hai người bọn họ lại không thấy đâu!
“Khụ, khụ! Ông chủ cùng cậu chủ bọn họ…. còn đang bận…. trước hết cứ bảo mục sư lùi hôn lễ lại một chút!” Lão quản gia ngượng ngùng nói ra chuyện hai người đang làm tình có chút quẫn bách, ông mơ hồ nói với người làm vườn.
“Vậy phải lùi lại bao lâu?” Hiểu được hàm ý của lão quản gia, người làm vườn có chút mất tự nhiên.
“Ách….. Cái này tôi cũng không biết…. Xem thế này thì trước cứ lùi lại 4… Không, 6…… Cũng không được……. Thôi cứ lùi lại một ngày đi!” Hai người nghiêng tai nghe xong tiếng kêu *** đãng phiến tình trong phòng ngủ, lão quản gia nhỏ giọng nói.
Đều hiểu được ý của đối phương, lão quản gia cùng người làm vườn xấu hồ rời đi, vì bọn họ chịu không nổi thứ âm thanh kích thích này.
o0o ~ o0o
“A…. A a….. Ba ba…. Bảo bối muốn chêt…. A a a….. Thật thoải mái….. A a a…… A a….. A a….. Ba ba….. A a…..” Huy La bị áp ở trên tường mà đâm vào khóc dùng cánh tay trắng nón của mình ôm lấy bả vai rộng lớn, rắn chắc của nam nhân, bé vì không chịu nổi sự kịch liệt của nam nhân mà không ngừng cào lên lưng đối phương.
“Bảo bối, con thật giỏi! Ba ba sắp bị con bẻ gãy rồi!” Ngẩng đầu dùng sức đem hạ thân đâm về phía trước, nam nhân say mê nghe tiếng rên kiều mị của bảo bối “Bảo bối, thật sự thoải mái như thế sap? Con cào rách lưng ba ba rồi!
“A a….. Thực xin lỗi…. Ba ba….. A a…… Bảo bối rất thoải mái….. A a….. Ba ba…. A a….. Dùng sức tiến vào….. A a….. Lại dùng sức….. A a…..” Huy La nức nở khóc, cố gắng nhìn khoái cảm dâng trào mà giải thích.
“Nhóc hư, ba ba phải ‘trừng phạt’ con!” Nam nhân sủn nịnh trách mắng, gã cố ý nắm chặt phần thân trắng trẻo tinh tế của Huy La “ Bảo bối, con giờ cào ba ba, vậy lát nữa ba ba sẽ đếm những vết cào trên người, có bao nhiêu vết cào thì ba ba sẽ ‘làm’ gấp đôi số đó để đòi lại!”
“A a a….. A a a….. Không muốn….. Không muốn…. A a a….. Ba ba….. Như vậy bảo bối sẽ chết….. A a a….. Bảo bối sẽ chết…. A a…. Ba ba!” Tuy miệng nói không muốn, nhưng trong lòng Huy La lại rất chờ mong, vì ôm bé chính là ba ba! Chỉ cần là ba ba, thì muốn bé thế nào cũng được.
o0o ~ o0o
Đến lúc hai người giờ đang rất ‘hạnh phúc’ nhớ lại về chuyện hôn lễ đã là rất lâu sau đó, chờ tới lúc họ mặc quần áo đi vào vườn hoa, mọi người đã sớm đi ngủ, chỉ để lại một chiếc bánh cưới thật to cùng đồ ăn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Huy La cùng nam nhân liếc nhau một cái, rồi hai người cùng nở nụ cười vui vẻ!