Trước ngày diễn ra lễ cưới, Linh Châu để Mạn Nghiên ngủ chung với mình, phòng hờ đứa con trai của bà không biết điều mà làm chuyện bậy bạ khiến cô chịu mệt.
Tôn Bách Thần dù có mười cái miệng vẫn không thể nói lại bà, đành ngậm ngùi chịu ngủ xa Vợ mình một đêm.
Linh Châu còn dặn hắn đi ngủ sớm vì ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Tôn Bách Thần nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, trằn trọc hồi lâu mới chợp mắt được.
Ở bên này, Mạn Nghiên cũng không buồn ngủ, cô cùng Linh Châu tỉ tê nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ. Đan Nhiên nằm ở giữa hai người phụ nữ, lăn ra ngủ ngon lành. Cô khẽ vén. mấy sợi tóc trên đôi má bầu bĩnh kia, miệng cười dịu dàng.
“Đáng yêu có đúng không? Nhìn con bé giống Bách Thần quá đi mất.” Linh Châu cảm thán.
Bà nhìn thấy con bé, càng thêm thương Mạn Nghiên. Ít nhất cô còn đem đến cho bà một đứa cháu nội xinh xắn, không như thằng con trai vô tích sự kia!
Thấy Linh Châu trách Tôn Bách Thần, cô vì thương chồng, liền nói đỡ cho hắn mấy câu:
“Không có anh ấy thì làm sao có Tiểu Nhiên chứ? Với lại con cũng có lỗi, nên mẹ mắng luôn cả con cho công bằng”
“Xem kìa! Sắp có chồng rồi lại đẩy mẹ ra dĩa có phải không? Mẹ thương con nên mới bất bình thay, vậy mà con lại đi bênh nó.”
“Hai đứa con đã khổ nhiều rồi, nên là từ bây giờ hãy sống thật hạnh phúc nhé.”
Mạn Nghiên gật nhẹ đầu, không hiểu sao khóe mắt hơi cay. Ngày mai cô chính thức trở thành vợ của Tôn Bách Thần rồi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lâng lâng trong lòng.
Một mối quan hệ ngay từ lúc bắt đầu đã là sai trái, Mạn Nghiên cũng không nghĩ nó lại có một kết quả viên mãn như vậy!
Ngày trọng đại nhất trong đời Mạn Nghiên cuối cùng cũng đến. Từ sáng sớm, cô đã phải ở một chỗ để người ta trang điểm, làm tóc cho mình.
Suốt mấy tiếng đồng hồ cực khổ cũng đổi lại được sự xinh đẹp, kiều diễm nhất. Mạn Nghiên ngắm mình trong tấm gương lớn, không khỏi tự trầm trồ.
“Đẹp quá đi!”
Hai chuyên viên trang điểm cho cô không ngừng cất lời khen ngợi. Mạn Nghiên không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, xinh đẹp đến mê người. Cô được khen đến nở lỗ mũi, miệng cười tươi rói cảm ơn vì sự nhiệt tình từ sáng đến giờ của bọn họ.
Nhã Yến Kỳ và An Yên giúp Mạn Nghiên thay váy cưới, sau đó đội vương miện lên đầu cho cô. Cả bộ váy cưới bồng bềnh cùng chiếc vương miện khảm hơn trăm viên cương lấp lánh, đều được Tôn Bách Thần thuê người thiết kế riêng, gia công tỉ mỉ đến từng chi tiết.
“Xinh quá đi mất!”
“Mạn Nghiên, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy đó.”
Thay đồ xong, họ ngồi ở trong phòng chờ cô dâu đợi đến giờ cử hành hôn lễ. Vương Phong và Khắc Dương từ chỗ của Tôn Bách Thần, ghé qua đây để chúc phúc cho Mạn Nghiên.
Mọi người ăn một chút bánh quy cho đỡ đói. Khắc Dương trông thấy khóe môi của Yến Kỳ dính vụn bánh, liền rút ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Ai đó thẹn thùng, vội giữ tay cậu lại. Hành động thân mật này đều bị mọi người nhìn thấy rồi, Khắc Dương không chút giấu giếm mà nắm chặt lấy tay Nhã Yến Kỳ, thừa nhận tình cảm với cô ấy.
“Ừ thì... bọn tớ đã chính thức quen nhau được một tuần rồi!”