Tô Mạc Hân ngồi ôm chân. Vết thương ở chân rất sâu, rất đau thấm từng da thịt.
" Có sức chửi tôi nghĩa là vẫn ổn". Hắn tiến lại gần cô, tay hắn khẽ nâng cằm cô lên cười khẩy nói. Khoảng cách này rất chi là gần, hai con mắt cứ chiếu vào nhau, đôi môi đang kiềm chế cố giữ điều gì đó
" Anh......anh....cái đồ vô sỉ....a...a....đau". Cô bụm miệng chửi anh, vết thương cứ thế mà chuyển biến xấu đi, máu càng chảy ra nhiều hơn.
" Gọi Hàn" Tử Phong cao cao tại thượng giúp em " đi, tôi sẽ giúp cô".
Không có cách nào khác cô đành cầu xin anh:
" Hàn Tử Phong cao cao tại thượng giúp em với".
Tay cô đã nhuốm đầy máu, đau lắm, người cô tê tái dần.
" Tốt......xin lỗi cô....".
"Bốp"
Đột nhiên có cái thứ gì đó đập vào sau gáy, Tô Mạc Hân ngất lịm đi, sà vào bờ vai ấm áp của hắn.
***********
Sáng, cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, mi mắt nặng chĩu nhọc nhằn.
Nơi đây
Mùi hoa oải hương thoang thoảng, xa săm phía ngoài lớp rèm cửa kia cô còn nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào
Cảnh tượng này thật yên bình
Nhưng cô lại thấy một phần khác lạ.
Bắp chân được băng bó cẩn thận, trên băng gạc còn thắt bông nơ xinh xắn.
Điều đó cũng đủ cô biết rằng..... là hắn, đúng....là hắn...... Hàn Tử Phong.
Những kí ức tối hôm qua như ngọn gió thổi, cô cũng muốn nhớ nhưng không thể nhớ nổi đầu óc chống rỗng.
Cô đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn thì một người đàn ông diễn tại bước vào:
" Tỉnh rồi, ăn một ít đồ lót dạ nè". Hắn nói, tay bê khay đồ ăn vào phòng cho cô.
" Hả....". Cô giật mình, mắt đột nhiên hướng về phía anh.