"Hình như tôi sai rồi." Thịnh Vũ nói: "Tôi không nên mặc kệ bản thân, chưa đến lúc thích hợp đã nói hết cho cậu ấy là tôi đã trở về."
Thanh âm kia cười ha hả không ngừng: "Đã bảo cậu đừng có gấp rồi, cậu còn gấp hơn cả khỉ!"
"Tôi không nhịn được mà. Hay là nghĩ cách gì giúp tôi đi?"
Cuối cùng khung ảnh cũng không còn đặt trên bàn làm việc trong văn phòng giám đốc nữa, giờ khắc này đang ở trong túi áo vest của Tiêu Cù, làm chiếc áo vốn đang phẳng phiu phồng lên trông rất kỳ quái.
"Đáng lẽ đợi đến khi tôi có thể hoàn toàn rời khỏi khung ảnh rồi mới nói cho cậu ấy biết." Thịnh Vũ vò đầu tóc ngắn ngủn đến không nắm được tóc của mình: "Như thế cậu ấy sẽ không phải luôn luôn lo lắng tôi vào khung ảnh rồi sẽ không ra nữa, cũng không cần đi đâu cũng cầm theo khung ảnh."
Vị thần không nhìn thấy mặt mũi kia rất vui sướng khi người gặp họa: "Cảm giác bị nhét vào túi áo, nhét vào cặp rất không dễ chịu ha?"
"Nói thừa! Khung ảnh vốn đã chật hẹp rồi, nhưng ít nhất nó đặt trên bàn còn có thể tắm nắng." Thịnh Vũ nổi khùng: "Trong túi áo đen thui không nhìn thấy gì cả, trong cặp còn thảm hơn, lúc ẩn lúc hiện. Cũng may lúc tôi còn là bộ đội đặc chủng từng tham gia huấn luyện chống chóng mặt trên biển, nếu không chắc chắn đã nôn ra rồi!"
"Vậy thì nói với cậu ta đi, bảo đừng mang cậu theo nữa."
Thịnh Vũ hơi bĩu môi, suy nghĩ một chút: "Vẫn là bỏ đi."
"Bỏ đi?"
"Tôi rời xa cậu ấy nhiều năm như vậy, lại dùng cách thức kỳ quái này để trở về, hơn nữa tạm thời còn không thể thoát ly hoàn toàn khỏi khung ảnh. Cậu ấy sợ tất cả những chuyện này đều là giả, lo rằng nếu không mang khung ảnh bên mình thì tôi lại đi mất. Tôi có thể lý giải được điều này, nếu là tôi thì tôi còn sợ hãi hơn cậu ấy." Thịnh Vũ lại thở dài: "Hôm ấy tôi kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, cậu ấy nghe xong không nghi ngờ gì cả, vẫn luôn nghe tôi nói. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ thắc mắc là tại sao tôi nói gì cậu ấy cũng tin, không nghi ngờ chút nào cả. Sau khi trở về khung ảnh ngủ một giấc mới nhận ra, làm gì có chuyện cậu ấy không nghi ngờ chứ, chẳng qua là cậu ấy sợ phải đi tìm hiểu sự thật thôi. Cho dù là giả thì cậu ấy cũng hi vọng bị tôi lừa."
"Ô! Tự nhiên lại khôn ra!"
Thịnh Vũ vỗ trán: "Rốt cuộc thì tôi còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa mới có thể sống như người bình thường? Ngày nào trước khi tôi trở về khung ảnh cậu ấy cũng rất bất an. Cậu ấy che giấu rất tốt, tưởng là tôi không biết, nhưng tôi ở trong khung ảnh có thể nhìn thấy cậu ấy mà. Cậu ấy thường nhìn chằm chằm tôi đến mức mê mẩn, nếu quá lâu rồi mà chưa thấy tôi ra thì sẽ trở nên nóng nảy. Tôi đoán, chỉ khi tôi không phụ thuộc vào khung ảnh, ở bên cậu ấy như một người bạn trai bình thường thì cậu ấy mới không hoảng hốt lo sợ như vậy nữa."
"Bây giờ cậu mới hiểu à? Vậy còn ra ngoài sớm làm chi?" Thanh âm lúc ẩn lúc hiện vang vọng xung quanh: "Tôi đã nói với cậu từ đầu rồi, tuy là hồn phách tụ lại, thân thể cũng tái sinh, nhưng cậu vẫn cần tĩnh dưỡng để khôi phục nguyên khí, trước khi hoàn toàn rời bỏ được khung ảnh thì tốt nhất là đừng đi gặp Tiêu Cù. Thế mà cậu lại không nghe, cậu gấp như khỉ ấy! Tưởng là tôi lừa cậu à?"
Thịnh Vũ vô cùng hiếm khi cúi đầu nhận sai thế này.
"Như vậy sẽ làm cậu ta bất an, với cậu ta, đáng sợ nhất chính là mất đi. Chốc chốc cậu lại ra ngoài, thân thiết chưa bao lâu đã phải quay lại khung ảnh, cậu yếu như gà vậy, cậu ta không lo lắng mới là lạ đấy." Giọng nói kia chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Hơn nữa trong thời gian tĩnh dưỡng mà cậu ra ngoài liên tục, rất tiêu hao tinh lực đó biết không!! Cậu tự làm tự chịu thôi, nếu ngay từ đầu nghe lời tôi, ngoan ngoãn đợi ở đây, nhiều nhất là ba tháng sẽ có thể rời khỏi khung ảnh trở thành người bình thường. Có điều khung ảnh này vẫn là của cậu, sau này có cãi nhau với cậu ta còn có thể coi như là nhà mẹ đẻ để về khóc một trận. Nhưng cậu lại không nghe lời, bao giờ mới rời được khỏi khung ảnh thì tôi không biết."
Thịnh Vũ: "Clm!"
"Đừng có mắng chửi thô tục với thần. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt đó cậu có hiểu không? Cậu còn để cậu ta hút dương khí vài lần, tuy là tôi không nhìn thấy nhưng tôi biết hết đấy nhé! Cậu không biết yêu quý bản thân như vậy, đừng nói là ba tháng, cho dù có thêm ba năm nữa thì cậu cũng không trở thành người bình thường được đâu!"
Mặt Thịnh Vũ đột nhiên nóng lên, không biết nói gì.
Chuyện "hút dương khí" này, mới hôm qua cậu và Tiêu Cù còn hút dương khí lẫn nhau...
Ban đầu ở Hoa Thập tiếp nhận dạy dỗ chuyên nghiệp, lúc ấy cậu đã làm tình với Thịnh Vũ rồi, nhưng thân thể hiện giờ của cậu lại vô cùng ngây ngô. Lần đầu tiên nằm dưới thân Tiêu Cù, cậu giống như người mới không có chút kinh nghiệm nào, vừa thấy Tiêu Cù nhìn mình chăm chú sẽ bắt đầu căng thẳng đến nỗi tay chân không biết nên để ở đâu.
Dù sao thì năm mười bảy mười tám tuổi cậu cũng ỷ vào bản thân đánh nhau giỏi, cơ bụng hiện lên rõ ràng hơn Tiêu Cù, làn da đen hơn Tiêu Cù, tương lai còn muốn làm bộ đội đặc chủng, đã từng tưởng tượng vài lần là mình sẽ đè Tiêu Cù, muốn làm gì thì làm.
Thời gian trôi qua, mọi thứ cũng dần thay đổi, thế mà bây giờ chưa làm gì cậu đã thẹn thùng rồi.
Tiêu Cù cúi người xuống hôn cậu, dịu dàng mà quyến luyến hôn lên mỗi tấc da tấc thịt trên người cậu. Lúc dương v*t bị ngậm lấy, Thịnh Vũ căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, nhỏ giọng rên rỉ, cơ bụng cũng gắt gao co lại, cứng rắn như đá.
Thịnh Vũ thề, năm ấy cậu tham gia huấn luyện thể năng đặc biệt ở quân đội, cơ bụng cũng chưa từng căng chặt đến vậy.
Sau đó Tiêu Cù nhìn hai mắt cậu, tiến vào trong than thể cậu, bản thân cậu thì ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa gặm cắn hầu kết của người thương.
Lần đầu tiên tuyệt vời đến vậy, chỉ trừ việc cậu bị tiêu hao tinh lực quá độ, giữa chừng hôn mê bất tỉnh, phải trở về khung ảnh nghỉ ngơi rất lâu, hại Tiêu Cù lo sợ thấp thỏm không yên, làm bất cứ chuyện gì cũng phải mang khung ảnh theo.
Trước kia Thịnh Vũ vô cùng muốn biết, Tiêu Cù khi họp trông sẽ như thế nào, hiện giờ được chứng kiến rồi chỉ cảm thấy, lúc họp Tiêu Cù có mị lực hơn tưởng tượng của cậu nhiều.
Nhưng lo lắng trong lòng Tiêu Cù vẫn mãi không tan, cậu vô cùng đau lòng.
"Các cậu phải dừng việc này lại, có nghe không hả?"
Thịnh Vũ nói thầm trong lòng: Tôi là đàn ông đấy, đan ông hai mốt tuổi như lang như hổ!
"Tuy là tôi biết cậu như lang như hổ." Giọng nói kia tiếp tục lải nhải: "Nhưng cậu tự suy nghĩ mà xem, cậu muốn mỗi lần làm đến một nửa đã ngất xỉu, hay là tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, làm bảy ngày bảy đêm?"
"Bảy, bảy ngày bảy đêm?"
"Tôi chỉ đưa ra một ví dụ thôi. Cậu không phải bộ đội đặc chủng à? Sẽ không yếu như vậy chứ?"
Thịnh Vũ hỏi: "Vậy lần này tôi sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn ở lại khung ảnh, cần ở lại bao lâu mới có thể ra ngoài?"
"Vẫn là ba tháng, điều kiện tiên quyết là cậu không thể ra ngoài hút dương khí."
Thịnh Vũ rất rối rắm, cậu lo mình sẽ không nhịn được.
"Cậu cứ coi như mình vừa làm một chuyện rất mất mặt đến nỗi phải trốn Tiêu Cù ba tháng, như vậy không phải là được rồi sao?"
"Vấn đề là tôi đâu có làm chuyện mất mặt nào!"
"Khụ khụ." Thanh âm kia hắng giọng: "Lần trước cậu lộn mèo thất bại ngã chỏng vó, bị Tiêu Cù nhìn thấy rồi, video vẫn còn lưu trong máy tính cậu ta kìa."
"...!!!"
"Mau trốn đi." Thanh âm ấy rất từ ái nói: "Nếu tôi là cậu, tôi đã trốn lên núi sâu rừng thẳm rồi."
Ban đêm, Thịnh Vũ rời khỏi khung ảnh, làm ổ trong lòng Tiêu Cù. Thực tế thì với thân thể cao lớn của cậu không thích hợp với việc làm "ổ" này. Trước kia cậu không làm được, nhưng hiện giờ Tiêu Cù lớn hơn cậu mười tuổi, cậu cuộn tròn người lại cũng miễn cưỡng coi như là nằm trong "ổ". Chỉ là hai chân dài thật sự không biết để đâu, có lúc còn gác lên thành giường.
Thịnh Vũ đã suy nghĩ một ngày, quyết định chấp nhận đề nghị kia, tạm chia tay Tiêu Cù ba tháng, trở về khung ảnh tĩnh dưỡng thật tốt.
Chia xa ngắn ngủi vì sau này bên nhau cả đời.
Thịnh Vũ sắp xếp ngôn từ rất lâu, lo lắng Tiêu Cù sẽ khổ sở. Tiêu Cù lại chỉ ôn hòa nhìn cậu: "Cậu thề là sẽ trở về đi."
"Tôi thề!" Thịnh Vũ rất kiên định nói.
Trong mắt Tiêu Cù có chút bất đắc dĩ, hôn lên môi cậu: "Tôi chờ cậu."
"Buổi sáng và buổi tối sẽ lay động khung ảnh một chút." Trong lòng Thịnh Vũ khó chịu muốn chết: "Chỉ cần cậu thấy khung ảnh hơi động là biết tôi vẫn còn ở đây."
Tiêu Cù cười: "Cậu sẽ ở trong khung ảnh nhìn tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi! Vẫn luôn nhìn cậu!"
"Được, tôi đợi cậu."
Ban đầu, Thịnh Vũ cho rằng ba tháng này sẽ vô cùng gian nan. Lúc thật sự bắt đầu chuyên tâm tĩnh dưỡng mới phát hiện, hóa ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Lúc Tiêu Cù làm việc cậu sẽ ở bên cạnh, muốn Tiêu Cù chú ý đến mình một chút sẽ hơi động khung ảnh.
Rõ ràng nói là buổi sáng và buổi tối, bây giờ khung ảnh lại lay động cả ngày không ngừng.
Tiêu Cù cười với Thịnh Vũ, thỉnh thoảng còn vỗ khung ảnh để cậu ngoan ngoãn một chút.
Rõ ràng Thịnh Vũ cảm nhận được thân thể của mình đã không còn suy yếu nữa, mơ hồ còn có sức lực của năm hai mươi mốt tuổi.
Ba tháng chầm chậm trôi qua, thanh âm kia nói: "Còn lười biếng làm gì nữa? Mau ra ngoài đi."
Mặt kính chợt lóe, nháy mắt Thịnh Vũ hơi điểm mũi chân đáp xuống đất, hoàn thành một cú lộn mèo xinh đẹp.
Tiêu Cù không nhịn được cười.
"Lần này không bị ngã." Thịnh Vũ nói: "Lần này tôi sẽ không đi nữa."