Càn Kình cảm giác hơi thở tử linh khổng lồ liền nhận ra ngay chủ vong linh hai lần hóa thành sáu con mắt đỏ máu tập kích hắn.
Đốm đỏ trong công cụ dò xét di động ra sau bây giờ xuất hiện dưới chân Càn Kình.
Biến cố đột ngột nhưng Càn Kình không chút hoảng hốt. A Lịch Khắc Tư được gọi là siêu thiên tài về khác mặt minh văn, ma đạo khí, rèn, thần bí dược tề, vân vân và vân vân. A Lịch Khắc Tư chế tạo ma đạo khí có thể từ nơi cực kỳ xa xôi đột ngột xuất hiện tại đây không có gì là lạ.
Nếu như không có năng lực này thì hôm đó A Lịch Khắc Tư đã không khiến đám người Bố Lai Khắc đại thúc rơi vào khổ chiến cuối cùng bị nhốt trong đấu giới đặc biệt.
- Người đánh cắp năng lực của thần là ngươi!
Tay trái Càn Kình lật lại cầm Trảm Mã Đao chém hướng kiếm quang chói mắt, tay phải chộp văn chương vong linh màu xám hoàng hậu trên trán Hải Thanh Nhi.
Nhanh!
Tốc độ nhanh hơn cả tia chớp. Trán Hải Thanh Nhi đau nhức, văn chương vong linh màu xám hoàng hậu bị chộp ra.
Khác với những văn chương khác, văn chương vong linh màu xám hoàng hậu không phải kim loại rèn ra. Văn chương vong linh màu xám hoàng hậu là năng lượng cụ thể hóa, loại năng lượng này kết nối hoàn toàn với não người, muốn gỡ đi là không thể nào, A Khắc Nạp Thập cũng không làm được.
Không phải có kỹ thuật là làm được điều đó, cần có thực lực cường đại, trình độ hiểu biết nhiều chuyện.
Càn Kình hiểu Chân Ma vạn vật, hiểu Chân Sách cảm ngộ đạo lý Tinh Thần biến đổi khởi rồi diệt. Càn Kình nắm giữ tất cả trong tay mới có thể giật văn chương vong linh màu xám hoàng hậu xuống.
- Càn Kình, chăm sóc nàng!
Càn Kình ra tay dứt khoát, không như Ngâm Du Thi Nhân nói thấy nữ nhân của mình thì không kiềm được, cái gì mà lo lắng hồi hộp, rơi lệ, các loại biểu hiện không được tự nhiên. Càn Kình hành động dứt khoát, mạnh mẽ cứu Hải Thanh Nhi ra, mấy chuyện thương cảm gì đó đợi ử A Lịch Khắc Tư xong rồi tính.
Càn Kình chộp văn chương vong linh màu xám hoàng hậu ra xong quyết đoán đánh xỉu Hải Thanh Nhi. Cuộc chiến sinh tử không thể phân tâm chút nào, những người xuất chinh còn cùng nữ nhân triền miên không bao gồm Càn Kình. Lâm trận gặp nữ nhân của mình bị khống chế thì mất hồn, hoặc khóc, hoặc thương cảm gì đó càng không phải tính cách của Càn Kình.
Rõ ràng, dứt khoát, sau khi cảm ngộ Càn Kình càng hiểu rằng không muốn người bên cạnh mình bị thương thì phải có quyết đoán, nắm giữ tất cả trong tay mình.
Đao kiếm giao nhau, đấu khí, hỏa hoa trùng kích cát vàng bốn phía. Hạt cát như biển bị chiến đao chém, vô số cát vàng dạt ra hai bên lộ một khe rãnh dài ngàn thước. A Lịch Khắc Tư mặc giáp 29k màu xám, tay cầm trường kiếm có hơi thở giống y vũ khí trong tay Càn Kình.
Vong Giả Tinh Thần Kiếm!
Vạn Pháp Thần Nhãn vốn là một đôi, hôm đó A Lịch Khắc Tư đấu với đám người Bố Lai Khắc đại thúc, Âu Lạp Lạp, Á Đương Tư, Âu Lạp Khắc cuối cùng thất lạc một cây, giờ nó nằm trong tay Càn Kình.
A Lịch Khắc Tư mặc thánh khí xuất hiện trong cái hố hai bên cát vàng dạt ra. A Lịch Khắc Tư nhìn văn chương vong linh màu xám hoàng hậu bị giật khỏi trán Hải Thanh Nhi, mắt trợn trắng.
- Hoàng hậu, Càn Kình chết tiệt, ngươi dám đụng vào hoàng hậu của bản vương!
- Sao có thể như vậy? Tại sao ta bị thương ta là Lộ Tây Pháp Trận Thỉ vô địch!
Trong cát vàng đầy trời, các cao thủ đã đánh nhau. Trái tim Lộ Tây Pháp Trận Thỉ thủng một lỗ, nếu không phải thân thể Lộ Tây Pháp Trận Thỉ là vong linh thì một kiếm này đủ lấy mạng gã.
Nhiều ngày qua Thiết Khắc hiểu đạo kiếm đã đến cực độ, một gốc cây ngọn cỏ nằm trong tay gã đều là kiếm bén. Tuy nhiên Thiết Khắc cầm trường kiếm thật sự thì uy lực càng mạnh hơn.
Kiếm! Thanh trường kiếm hợp nhất với Thiết Khắc hôm gã nhập thánh giờ trong khi chiến đấu hút mảnh vụn trường kiếm ra, triệu hoán nó xuất hiện.
Cực độ của kiếm chính là khiến bất cứ trường kiếm nào chết mà sống lại.
Đối với đạo kiếm thì Thiết Khắc giống thần. Tuy Lộ Tây Pháp Trận Thỉ hấp thu tinh hao của hai huynh đệ nhưng trước kiếm đạo chung cực của Thiết Khắc không có sức đánh lại, dù là Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương lúc ở hoàng thành đấu với gã chỉ có nước thua.
- Vạn pháp quy nhất . . .
- Cửu xà thôn thiên! Nuốt cho lão tử!
- Sơn xuyên hà lưu, hội tụ thân ta . . .
- Chiến Thần có thể quyết định thắng bại chiến tranh, sơn xuyên hà lưu chỉ có nước bị chiến tranh hủy diệt!
- Grao!
Đầu sư tử mình người mới rống lên đã bị vạn thú chi vương Tam Đầu Hoàng Kim Long rống một tiếng trấn áp.
Mắt A Lịch Khắc Tư cực kỳ hung ác chớp lóe kinh ngạc:
- Tiểu đội của ngươi có thể áp chế bốn chiến tướng vong linh của ta? Càn Kình, ngươi lợi hại hơn ta nghĩ. Nếu ngươi sinh ra cùng thời đại với ta thì chắc chắn càng xuất sắc hơn đám lão già Bố Lai Khắc. Ta nói đúng phải không, người thừa kế của mấy lão già kia? Bọn họ cầu ngươi cứu Vô Tận đại lục này sao? Yên tâm đi! Chờ ta đánh chết ngươi rồi sẽ thu hết ba tộc nhân tộc, Man tộc, Man tộc làm thuộc hạ, ta sẽ mang theo đại quân vong linh thăm dò Vô Tận đại lục này.
Thăm dò? Càn Kình rất bất ngờ nhìn A Lịch Khắc Tư. Cường giả như vậy cộng với đám Bố Lai Khắc đại thúc năm xưa chẳng lẽ chưa thăm dò hết đại lục này sao?
- Như thế nào? Có phải ngươi cũng đầy tò mò ảo cảnh dưới Tinh Thần?
Mắt đỏ vong linh chớp lóe, A Lịch Khắc Tư chậm rãi trồi lên từ mặt đất.
Giờ phút này, Càn Kình rốt cuộc thấy rõ mặt mày A Lịch Khắc Tư. Trông A Lịch Khắc Tư như một nam nhân bình thường nhưng trán có bốn con mắt! Mỗi một con mắt quái dị tràn ngập máu tươi.
Vô Danh đứng bên cạnh Phần Đồ Cuồng Ca khi thấy mặt A Lịch Khắc Tư thì khóe mặt giật giật, mắt toát ra tia e sợ như con cừu thấy sói đói hung dữ. Dù lúc ở lãnh địa Ma tộc thì cường giả trẻ bí ẩn Vô Danh chưa từng e sợ như vậy.
So với lúc ở Ma tộc thì thực lực của Vô Danh mạnh hơn nhiều, khi Vô Danh vẫn làm gã thấy sợ. Đó là sợ hãi tận xương.
Vô Danh mỉm cười nhìn lướt qua Vô Danh, sáu con mắt phát ra khen ngợi. Kẻ yếu e sợ cường giả, hoàng đế vong linh vô địch mới là mạnh nhất. Thanh niên lần đầu gặp mặt đã sợ rút gân mới là biểu hiện người bình thường nên có.
Ngược lại Càn Kình, khóe mắt sáu con mắt A Lịch Khắc Tư giật giật. Thanh niên này biểu hiện không giống người bình thường nên có khi gặp hoàng đế vong linh, thong dong hơn cả Bố Lai Khắc năm xưa.
- Những năm gần đây tuy ta gần như ngủ say nhưng ta cảm ngộ được linh hồn.
A Lịch Khắc Tư hưng phấn nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi có biết cái gì là linh hồn không? Đó là ý chí đặc biệt, nó liên tiếp với thân thể chung ta hình thành thể sinh mệnh hoàn toàn. Khi ta ngủ say, linh hồn của ta rơi vào vô ý thức du đãng. Linh hồn từng đi qua Vô Tận Hải ở phái đông, phát hiện chỗ đó có vài văn minh sinh mệnh. Nhưng khi ấy ta quá suy yếu, sợ chỗ đó có cường giả gì nên bất đắc dĩ rút về.