Thời gian hai ngày chớp mắt qua mau, thẳng đến khi ngồi trên xe về nhà, Mạnh An đều vẫn không phản ứng lại.
Thế giới bên ngoài bệnh viện thật náo nhiệt.
Hắn nhìn đường phố những cửa hàng xinh đẹp, người đi đường đi tới đi lui, có nguời mệt mỏi có người hưng phấn, có động vật đáng yêu, đây đều là những cảnh tượng hắn nhìn thấy trên TV sau khi mất trí nhớ, Mạnh An vốn nên là hưng phấn vui vẻ, nhưng hôm nay đầu óc Mạnh An toàn nhớ đến Đỗ Trường Phong.
Tuy rằng cũng từng tò mò nguyên nhân chân Đỗ Trường Phong bị thương, nhưng Mạnh An lại ngoan ngoãn thu lại tò mò của mình mà không hỏi, nhưng hôm qua hai nguời ngồi bên hồ nói chuyện phiếm, Đỗ Trường Phong lại ngoài ý muốn chủ động nói nguyên nhân.
Đỗ Trường Phong nói hắn chân là bị người ta đánh gãy, thời thiếu niên bởi vì gia tộc tranh đấu, hắn từng bị người ta nhốt lại để chiếm lợi ích từ cha Đỗ, hắn bị nhốt rất lâu, sau bọn người đó không chiếm được lợi ích từ trên người y, lại sợ y chạy trốn làm lộ mọi chuyện, cho nên bọn chúng dứt khoát đánh gãy hai chân y.
Y nguyên bản cho rằng chính mình sẽ chết ở trong gian phòng đó, còn một cậu bé bị bắt đến đã thắp sáng hy vọng cho y, cậu bé đó phi thường loá mắt, giống như ánh mặt trời mùa hè mãnh liệt vô cùng.
Nói lời này trong nháy mắt, đôi mắt Đỗ Trường Phong nhìn về phía Mạnh An, phảng phất giống như đá quý lập loè lóa ánh sáng.
Mang theo chút ý tứ.
Mạnh An cũng không ổn, hắn mơ hồ kết luận cậu bé trong miệng Đỗ Trường Phong chính là hắn, vậy Đỗ Trường Phong vì sao lại nói những điều này cho hắn biết?
Là bởi vì không nghĩ đến hắn đoán mò mối quan hệ bọn họ, hay nói là Đỗ Trường Phong nhìn thấu nổi bất an của hắn, cho nên mượn chuyện này nói cho hắn, Đỗ Trường Phong vô hại đối Mạnh An sao?
Mạnh An cũng không rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của hắn đối với Đỗ Trường Phong.
Xét thấy tình huống hiện giờ của Mạnh An, công việc công tác trước kia tạm thời không thể quay lại, Lâm Uyển dứt khoát liền phải hắn ở nhà, không có việc gì thì ra ngoài đi chơi nhiều, tóm lại trước mắt vẫn là lấy nghỉ ngơi làm chính.
Đây là lần đầu tiên về Mạnh gia sau khi nằm viện, nhưng nơi này đối với hắn cũng không xa lạ gì, thậm chí bằng trực giác của mình hắn còn có tự tìm phòng mình.
Cảm giác quen thuộc mới lạ đan chéo trong ngực hắn, hắn cởi giày rồi ngã thằng xuống chiếc giường mềm mại, sau đó hít sâu một hơi.
Ở trên giường nằm trong chốc lát, Mạnh An mới đứng lên đánh giá cẩn thận phòng mình, nhưng nhìn tổng thể một vòng hắn lại cảm thấy căn phòng hắn thiếu thiếu gì đó,lúc ăn cơm hắn thuận miệng hỏi mẹ vài câu, nhưng bà lại nói hắn sau khi tốt nghiệp đại học liền dọn ra ngoài ở, rất nhiều đồ vật đều không ở bên này, cho nên cảm giác thiếu chút gì đó cũng bình thường.
Mạnh An cũng không nghĩ nhiều, nhưng thật ra muốn đem chuyện này thảo luận cùng Đỗ Trường Phong, bất quá Đỗ Trường Phong cũng cảm thấy mẹ Mạnh hẳn là không muốn nói cho hắn, liền khuyên hắn không cần nghĩ nhiều.
Sau khi Mạnh An rời bệnh viện liền thường xuyên liên lạc với Đõ Trường Phong, gặp được cái gì hắn đều sẽ nói cho Đỗ Trường Phong một tiếng, chính hắn cũng cảm thấy mình rất người, nhưng Đỗ Trường Phong đối mặt với hắn lại trước sau rất kiên nhẫn, làm cho Mạnh An có chút ngượng ngùng.
Sau khi về nhà sinh hoạt thập phần cô dơn, Mạnh An cũng rất ít ra cửa, hắn đem tinh lực của mình dồn vào ngăn tủ sách, mặt trên có rất nhiều sách giới thiệu về cổ văn vật làm hắn cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cơ duyên xảo hợp đối với khắc gỗ sinh ra hứng thú.
Sau khi thân thể Mạnh An khôi phục, Lâm Uyển liền một lần nữa bắt đầu đi công tác, bà thời trẻ học chính là thiết kế thời trang, sau lại chờ Mạnh An học tiểu học sau đó liền đem toàn bộ tinh lực dùng lên phương diện này, hơn nữa tự lập phòng làm việc, sự nghiệp đồng dạng cũng là làm được hô mưa gọi gió, phụ trách nhiều trang phục trên TV, ở trong và ngoài nước đều coi như có danh tiếng.
Nhưng thật ra mấy năm nay phòng làm việc hoạt động rất ổn định, chuyện bà nhọc lòng cũng rất ít, nói chung rất nhàn hạ, chỉ là trong khoảng thời gian này vì Mạnh An mà tích lại không ít chuyện, hiện giờ bà tự nhiên cũng muốn bắt đầu giải quyết công việc.
Trong nhà hiện giờ nhàn hạ nhất là Mạnh An.
Hắn nhưng thật ra cũng không cảm thấy nhàm chán, trong nhà một ngăn tủ sách cũng đủ cho hắn gặm một thời gian, hơn nữa thường thường dùng điện thoại quấy rầy Đỗ Trường Phong, tiểu nhật tử quá đến miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Bất quá thực mau, hắn liền phát hiện có chút không thích hợp, hắn rất khi ít ra ngoài, nhưng mỗi một lần ra cửa hắn đều cảm giác được có người đang theo dõi hắn, thậm chí là đi theo hắn.
Cái loại mạo muội đánh giá, không giống như là người qua đường bình thường.
Mạnh An không thích cùng người xa lạ giao tiếp, càng không thích bị người khác nhìn chằm chằm, mặc dù mất đi ký ức cũng không có thay đổi điểm này, từ nào có thể nói, hắn đối tầm mắt của người khác vô cùng nhạy cảm.
Tựa như hiện tại, hắn chỉ là ra cửa mua công cụ dùng khắc gỗ mà thôi, kia tầm mắt lại trước sau đuổi theo hắn.
Mạnh An dừng lại bước chân, làm bộ chọn khắc đao, nhưng mà đôi mắt hắn lại cẩn thận đánh giá khắp nơi, muốn tìm ngọn nguồn tầm mắt luôn dính trên người hắn, đáng tiếc chính là mặc kệ nhìn thế nào chung quanh hết thảy đều là bình thường.
Chẳng lẽ là hắn đa tâm?
Mạnh An nhăn chặt mày, không, hắn đối với trực giác của mình rất tinh tưởng, cái loại này bị người nhìn chăm chú đến sởn tóc gáy cảm giác này tuyệt đối không phải giả.
Nhất định có người nào ở theo đuôi hắn, chỉ là tạm thời Mạnh An còn không rõ mục đích của người nọ.
Lúc nàyđến đây cũng không mua nhiều đồ lắm, chủ yếu là mua một ít dụng cụ khắc gọt gỗ, Mạnh An mua xong đồ cũng không mua gì thêm liền đi xuống tầng hầm đỗ xe, hắn chỉ là đi mua đồ vật cũng không tốn nhiều thời gian nên không có gọi tài xế đi cùng, chỉ cho tài xế ở gara chờ hắn.
' đinh ' một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mạnh An đem theo một cái rương nhỏ tinh xảo đi ra ngoài.
Hôm nay là thời gian làm việc, bên ngoài người cũng không nhiều hơn nữa hiện tại cũng còn chưa tới cơm, người liền càng ít, ngầm gara rộng lớn ánh đèn lờ mờ, hiện giờ chỉ có Mạnh An một người một tiếng bước chân quanh quẩn, liền càng có vẻ yên tĩnh.
Xành xạch ··· xành xạch ···
Không đúng.
Có người đi theo phía sau hắn!
Ý thức được điểm này Mạnh An nổi da gà trên người lên, hắn thả chậm bước chân, cảnh giác lên.
Nhất định là cái tên biến thái theo dõi hắn!
Hắn cúi đầu nhìn nhìn cơ ngực cường tráng rắn chắc của mình, càng nghĩ càng giận, rốt cuộc là tên nào không có mắt muốn động vào hắn?
Mạnh An dứt khoát ngừng lại, vẻ mặt khó chịu quay đầu vừa mới chuẩn bị mở miệng mắng, lại thấy một cô gái mập mạp dẫn đem theo hai cái túi lớn hoảng sợ nhìn ánh mắt hung hăng của mình.
Hắn lớn lên vốn là cao lớn, hơn nữa cho rằng phía sau là đi theo chính mình biến thái càng là đầy mặt không kiên nhẫn, nhìn qua liền không giống người tốt, phỏng chừng làm cô gái cao 1m6 sợ tới mức sửng sốt.
"Xin lỗi." Mạnh An xấu hổ gãi gãi đầu, "Nhận sai người."
"Không ··· không có việc gì ···" cô gái kia nhìn như muốn khóc, thấy Mạnh An không có ngăn cản mình, hai cái chân ngắn nhỏ liền chạy xa.
Mạnh An nhẹ nhàng thở ra, buồn cười nhìn thân ảnh nhóc con rời đi, đang chuẩn bị tiếp tục về đi phía trước, phía sau đột nhiên bị một bàn tay vươn ra bưng kín miệng mũi.