Rõ ràng là vùng cận nhiệt đới gió mùa nhưng Hao Thành dường như không có bốn mùa, Lâm Triệt Ngôn nhớ tuần trước mình còn mặc áo ngắn tay, hôm nay đã vào đông.
Gió tuyết càng ngày càng lớn ngoài cửa sổ, thôi nghiêng ngả cả cây gần của sổ, một mảng tối đen bao trùm, trời mới gần trưa nhưng đã tối đen. Trong phòng không có chút âm thanh nào, ngoại trừ tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ đang chạy, đương như hòa một nhịp với tiếng đập của tim.
Ánh mắt của Lâm Triệt Ngôn di chuyển từ đồng hồ treo tường xuống gương mặt của người trước mặt.
"Du..."
"Nghĩ kỹ chưa?" Du Tùy Thâm không ngẩng đầu, tay cầm bút như đang viết gì đó, giống như người đưa ra yêu cầu không phải là hắn.
Lâm Triệt Ngôn vô thức vân vê ngón tay mình.
Một tháng trước, ba mẹ cậu ly hôn, cậu bị ba mình đuổi ra khỏi nhà, chỉ để lại cho cậu một câu cuối cùng là tao không có đứa con như đồ bỏ đi như mày. Từ ngày đó, tất cả bạn bè gọi là bạn tốt cũng mất liên lạc.
Nửa tháng trước, Lâm Triệt Ngôn không còn cách nào phải đến quán bar ban đêm để làm công, nhưng ngoại hình quá nổi bật nên bị người ta đụng chạm, chỉ đành chịu ghê tởm, ngoài mặt cười xem như không có gì, chịu đừng thói đời bất công.
Một tuần trước, câu được xem là con trai cả nhà họ Lâm, bị một trong số những kẻ thù của cha cậu đã đến đập phá, công việc ở quán bar cậu cũng không giữ được. May mắn lúc nước sôi lửa bỏng, một người cậu xem như kẻ thủ của mình hồi cấp ba – Du Tùy Thâm đã giúp mình.
Cậu tưởng hai ngưỡi cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, không ngờ tên khốn kiếp này quá cô đơn, muốn tìm người làm ấm giường cho mình?
"Cậu bị bệnh à, không phải cậu nói không tích đàn ông à?"
"Bây giờ thích."
"Nhưng tại sao lại là tôi? Cậu tìm đại một người cũng được mà."
"Ba năm, 500 vạn."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Nghĩ cho kỹ đi, nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi."
Lâm Triệt Ngôn rất cần tiền, ngày trước có nhiều tiền, tiêu tiền như rác cũng không thấy tiếc, tiền đối với cậu chẳng là gì cả. Nhưng sau khi bị cắt đứt nguồn thu nhập và phải tự kiếm tiền lo cho bản thân cậu mới nhận ra tiền quan trọng như thế nào.
Ít nhất sau khi rời khỏi họ Lâm, cậu chưa mất hết bạn bè.
Cậu sẽ không bao giờ quay về cầu xin ba mình, đây chính là tự trọng cuối cùng của bản thân. Cậu thà bán mình chứ không quay về.
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Lâm Triệt Ngôn nói.
Cậu nói rất nhỏ, cũng rất nhẹ, giống như mang theo sự nhẹ nhõm. Đã chạm đến đáy bùn, có dính thêm chút bùn đất cũng chẳng sao. Tuy rằng Du Tùy Thâm có xích mích với cậu, nhưng ít ra hắn làm người không quá tệ, so với bọn trong quán bar đụng tay chân với cậu còn đỡ hơn. Lại nói, ba năm là 500 vạn đây! Đợi đến khi hết hợp đồng, có thể bắt đầu làm lại.
Ba năm, phải cố gắng nhẫn nhịn.
Cạch.
Đó là tiếng đóng nắp bút, Du Tùy Thâm ngẩng đầu lên. Sợi dây màu vàng treo kính mắt đung đưa khi hắn ngẩng đầu, Lâm Triệt Ngôn còn có thể nghe được âm thanh cọ xát của dây chuyền và quần áo.
"Tôi không cưỡng ép." Du Tùy Thâm nói, giọng nói của hắn hơi trầm, giống như mùi nước hoa hương gỗ trên người hắn. Lâm Triệt Ngôn rất muốn bắt một điểm bất thường trên mặt của hắn nhưng đã thất bại.
Người này vẫn như trước, ngăn cách với tất cả mọi người bằng một tầng sương mù, không ai biết sau lớp sương mù đó Du Tùy Thâm là con người như thế nào. Lâm Triệt Ngôn còn nghĩ, người này đang cố tính trêu đùa cậu nên mới làm như vaayh.
Bây giờ cậu rất cần tiền, cũng rất yêu tiền. Cho dù nhục nhã, hèn mọn cậu vẫn chấp nhận.
"Không miễn cưỡng, tôi tự nguyện." Lâm Triệt Ngôn nói, cố gắng làm bản thân tự tin lên một chút, không được yếu thế, như hạ quyết tâm, cậu nắm chặt góc áo của mình, "NHưng tôi có một yêu cầu."
Thời gian như ngừng trôi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, của Du Tùy Thâm. Nhưng hắn không để ý.
"Nói đi."
"Cái...cái gì?"
"Yêu cầu của cậu." Du Tùy Tâm tiện tay tắ điện thoại, mở màn hình lên vài lần rồi tắt đi.
Không ngờ đối phương lại trả lời nhanh như vậy, Lâm Triệt Ngôn hơi ngạc nhiên, bức tường mới xây lên trong lòng bị tiếng chuống điện thoại làm cho đổ nất, lời nói chuẩn bị trước đó cũng bị ngắt quãng: "Tôi muốn hỏi, cậu biết đấy...ba năm sau, hợp đồng của chúng ta không còn hiệu lực nữa. Đến lúc đó cậu...tôi phải tìm ai?"
Thời gian như ngừng trôi, Lâm Triệt Ngiin muốn đánh chết mình.
Du Tùy Tầm nhíu mày, rất nhanh giãn ra, khóe miệng mang ý cười, "Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?"
"Vậy thì...đưa 200 vạn tiền cọc trước cho tôi." Lâm Triệt Ngôn thấy mình rất giỏi, nếu là trước kia vì sĩ diện chắc chắn cậu sẽ không nói như này, mặt hơi đỏ nói, "300 vạn còn lại, trả theo thời hạn vào tài khoảnh của tôi."
Cậu dừng lại một chút, rốt cuộc mới nhớ ra lời nói mình nhẩm hàng nghìn lần, "Bây giờ cậu là tổng giám đốc của SY, không cần lo chuyện tôi vi phạm hợp đồng, tôi..."
"Không phải tiền đã chuyển vào tài khoản cảu cậu à?" Du Tùy Tâm ngắt lời cậu, có chút không hiểu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Ngân hàng chưa gửi tin nhắn cho cậu?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Không gian nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt Lâm Triệt Ngôn di chuyển từ mặt của Du Tùy Thâm xuống cổ tay áo của hắn. Cậu bỗng nhớ đến, hôm trước có người gửi tin nhắn thông báo cho cậu, thẻ ngân hàng của cậu có hơn 500 vạn. Nhưng lúc đó cậu tưởng là tin nhắn lừa đảo, không suy nghĩ đã xóa mất.
Không ngờ thế mà là thật!!!
500 vạn!
Chuyển luôn một lần!
"Không phải, làm sao cậu biết tôi chắc chắn sẽ đến?" Lâm Triệt Ngôn hơi chột dạ, cố gắng làm bản thân tự tin hơn. Trong lòng nghĩ thầm: Nếu biết sớm chắc chắn tôi đã chạy rồi.
Du Tùy Thâm không nói gì, ánh mắt nhìn cậu như một thằng ngốc.
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc xấu hổ, trước đây Lâm Triệt Ngôn là một người rất dễ bắt chuyện với người khác, có thể nói chuyện liên hồi với một ai đó cả buổi sáng, nhưng bây giờ đầu óc không nghĩ được gì, cậu đứng yên một chỗ, không biết nên đứng hay ngồi.
Vậy thì...
"Không còn gì nữa thì tôi đi trước..."
"Đi đâu?" Du Tùy Thâm ngắt lời cậu, đột nhiên đứng dậy, cảm giác áp bách đè lên người cậu.
Lâ, Triệt Ngôn nghẹt thở, cơ thể sắp rời khỏi ghế ngã về phía sau, vô thức ngả người về lưng dựa ghế để tránh né, "Uh, tôi quay về trường học, tôi còn phải đi học..."
"Hôm nay là thứ bảy." Lâm Tùy Thâm chọc thủng lời nói dối của cậu.
Trong đầu Lâm Triệt Ngôn có hàng nghìn con lạc đà chạy qua chạy lại, không phải cậu đang bận xem hợp đồng à? Sao lại đứng lên. Chúng ta còn tận ba năm nữa, không cần đói khát như vậy mà, "...Này...ban ngày ban mặt, làm chuyện đó không hay cho lắm."
Du Tùy Thâm không để ý lời nói kỳ lạ của cậu, hắn vươn tay ra.
Lâm Triệt Ngôn: "Không phải, tôi, tôi..."
"Đưa tay đây." Du Tùy Thâm ra lệnh.
Lâm Triệt Ngôn không còn cách nào đành phải giơ tay lên, vưa duỗi tay đã bị người ta nắm lấy ngón tay.
Lâm Triệt Ngôn: "!!"
Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền khắp cơ thở, tay của Du Tùy Thâm thật đẹp, ngón tay thon gầy, nhưng vẫn có lực. Lâm Triệt Ngôn phát hiện đối phương có nốt ruồi rất nhỏ ở ngón áp út, nếu không nhìn gần sẽ không nhận ra.
"Tại sao tay lại lạnh như này, sao không mặc thêm quần áo vào?"
Một lúc lâu Lâm Triệt Ngôn mới phản ứng lại, Du Tùy Thâm vừa hỏi tại sao tay cậu lại lạnh, cả người đơ ra, "Ừ thì, lúc ra khỏi ký túc xá nhiệt độ chưa thấp như bây giờ."
"Ở ký túc xá có đồ quan trọng của cậu à?" Du Tùy Thâm buông tay câu ra, bấm điều khiển điều hòa.
Lâm Triệt Ngôn không hiểu, thốt lên một tiếng "Hả?", thấy Du Tùy Thâm thở dài, "Không phải mỗi ngày cậu muốn quay về ký túc xá đấy chứ?"
Hơi ấm từ thổi ra từ điều hòa.
Trong vong một phút ngắn ngủi, Lâm Triệt Ngôn cảm thấy tim mình như lượn tàu siêu tốc, cậu cảm thấy hỏi choáng váng, "Cậu, ý của cậu là..."
Đừng nói là ở chung nha? Sao lại nhanh như vậy. Cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì mà!
Nhưng đã ký hợp đồng rồi, không thể vi phạm điều khoản được, chả nhẽ mỗi ngày phải về ký túc xá lúc ba bốn giờ sáng sao?
"Bây giờ tuyết rơi nhiều, về trường học không an toàn, nếu có đồ quan trọng cần lấy, đợi tuyết vơi đi rồi hãy quay về dọn đồ lại đây."
Du Tùy Thâm rất quyết đoán.
Lâm Triệt Ngôn tự an ửi bản thân, tự tìm cho mình hàng tá lý dó hợp lý để thuyết phục chính mình, gật đầu nói: "...Theo sắp xếp của cậu là được, dù sao cậu cũng là ông chủ."
Du Tùy Thâm hài lòng với kết quả, hắn đưa cậu đến cửa để thêm dấu vấn tay và cho cậu một chìa khóa dự phòng.
"Mỗi ngày tôi đến công ty vào sáu giờ sáng, không có chuyện đột xuất sẽ về nhà lúc chính rưỡi tối." Du Tùy Thâm nói, "Tôi không ở nhà, cậu có thể làm việc của mình. Nhưng thời gian tôi có mặt ở nhà, bắt buộc cậu cũng phải ở đay."
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, trong lòng lẩm bẩm tính thời gian, nói tóm lại, mỗi ngày chỉ ở chung có tám giờ. Hơn nữa, nếu Du Tùy Thâm tăng ca thì không cần tiếp xúc với hắn một ngày.
Tốt quá!
"Ngoại trừ phòng làm việ, đồ dùng ở nơi khác cậu có thể sử dụng, mỗi ngày sẽ có dì giúp việc đến quét dọn, nhưng tôi không muốn nhìn thấy đồ dùng bị bày lung tung." Du Tùy Thâm dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tôi có thói quen ở ngăn nắp từ nhỏ."
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, đột nhiên nhớ lại thời cấp ba, hình như có một người làm bẩn sách của Du Tùy Thâm, dẫn đến bị đánh một trận nhừ tử, lúc đó Lâm Triệt Ngôn còn muốn bênh vực kẻ yếu. Cod vẻ những lời nói của Du Tùy Thâm phải đẻ trong ngoặc kép.
Tốt nhất không nên chạm vào đồ của hắn.
"Còn muốn hỏi gì nữa không?" Du Tùy Thâm nới lỏng cà vạt, cầm ly nước trên bàn lên uống.
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, muốn nói mình cũng muốn uống nước nhưng với tình huống này cậu nói không nên lời.