Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Mặc dù nàng biết kiếp trước thân thế của Thẩm Ngọc Mị gây nên một trận sóng gió, nhưng nàng không nghĩ tới công chúa thật sự lại là Giang Nguyệt, mà việc này cũng bị vạch trần sớm hơn rất nhiều.
Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng thở dài, không biết đối với Nguyệt Nhi như vậy là tốt hay xấu.
Vì thế vào tháng năm, Tiêu Tịch Nhan cùng Giang Nguyệt đi đến chùa An Quốc. Chùa An Quốc là một ngôi chùa nổi tiếng ở Trường An, còn được người dân mệnh danh là ngôi chùa quốc gia. Hiện giờ Liễu thái hậu đã chuyển đến thờ Phật nên chùa đóng cửa mấy tháng không tiếp khách hành hương bình thường.
Sáng sớm, một vị hòa thượng rung chuông, truyền đến một tiếng vang trầm tĩnh trang nghiêm. Tiêu Tịch Nhan và Giang Nguyệt đi dạo dọc hành lang được bao quanh bởi những cây tre xanh uốn lượn dưới bức tường màu vàng.
Giang Nguyệt rũ hàng mi đen. "Nhan Nhan, thực xin lỗi vì đã kéo cô vào chuyện của ta."
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, thanh âm ôn nhu như lá liễu nhẹ nhàng thổi trên sóng: "Về tình hay về lý ta đều không thể để cô một mình."
"Nguyệt Nhi, cô nghĩ như thế nào? Cô có thể nói với ta."
"Ta không biết." Cơ thể Giang Nguyệt hoảng hốt cứng đờ. Nàng như đang ở trong sương mù, bị lá che mắt không tìm thấy đường ra.
"Đối với ta mà nói mọi thứ quá đột ngột. Ta chưa nghĩ ra nên đối mặt với thái hậu thế nào."
"Lệnh huynh có tính toán gì không?"
Khi nhắc tới Giang Hạc Châu, Giang Nguyệt liền ngoảnh mặt đi, hình như có chút không được tự nhiên. "Huynh trưởng hắn... bây giờ ta cũng không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì nữa."
Trong sương mù đột nhiên hiện lên một bóng dáng cao lớn khiến tim nàng vô cớ đập nhanh hơn.
Giang Nguyệt do dự một chút, cuối cùng hỏi: "Nhan Nhan, ở trong lòng cô huyết thống là sự tồn tại như thế nào?"